Chương 10: Gặp nhau

Vệ Lai ở với mẹ đến 10 rưỡi, xách thêm mấy túi đồ ăn vặt dưới siêu thị về.

Trình Mẫn Chi thấy muộn quá, bảo con gái ở lại.

“Con về còn phải thu dọn đồ đi công tác, ccn làm thêm báo cáo thống kê nữa.”

“Báo cáo thống kê gì?”

“Tìm Kỳ Lâm Thăng lấy hàng phải có thành ý.”

Trình Mẫn Chi hiểu ý: “Được, mẹ giao quyền cho con, con tự mình xử lý.”

Vệ Lai mở cửa xe, không vội ngồi lên, xem thử đồ đắt tiền cần đưa cho Chu Túc Tấn có mấy cái, có nặng không.

Hộp mật khẩu nằm ở hộp tựa tay giữa ghế lái và ghế lái phụ, Chu Túc Tấn gửi mật mã cho cô, cô nhìn qua đã nhớ.

Trình Mẫn Chi đứng bên cạnh con gái, thấy con gái nhập mật khẩu thành thục giống như thường ngày đều mở, bà nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Nỡ để chiếc xe đắt như vậy cho người khác lái, chủ chiếc xe chắc chắn không quan tâm đến xe cho lắm, chắc chắn không chỉ có một chiếc xe đắt tiền.

Biển số chiếc xe này cũng không phải biển số Bắc Kinh bình thường, bày suy nghĩ cả tối cũng không biết chủ nhân chiếc xe này là ai, rốt cuộc là người bạn nào của con gái.

Con gái có mấy người bạn, bà chưa gặp mặt nhưng cũng nghe qua, với khả năng tài chính của họ không cho phép họ mua xe này.

Là phí chia tay Chương Nham Tân đưa cho con gái?

Sợ hỏi đến chuyện đau lòng của con gái, bà nén lại sự tò mò, nói: “Nghe nói nóc xe đầy sao của Cullinan là một điểm đặc biệt, còn có hiệu ứng sao băng, ce của bạn con có nóc xe đầy sao không? Mẹ mở rộng tầm mắt.”

Vệ Lai buột miệng: “Không có, không trang bị ạ.”

Nó rất hợp với tính cách Chu Túc Tấn, anh rất dị ứng với mấy chức năng lãng mạn này.

Mở hộp mật mã ra, bên trong có rất nhiều đồ có giá trị, trên cùng có ba hộp nhung.

Cô nhận ra logo trên hộp nhung, nhân dịp kỷ niệm hai năm yêu nhau Chương Nham Tân đã tặng cô trang sức của nhãn hiệu này. Sau khi chia tay cô đều bán lại, một cái cũng không giữ.

Ngoại trừ trang sức còn có hai chiếc đồng hồ nam, hai chiếc đồng hồ cộng lại đủ mua chiếc Cullinan.

【Sếp Chu, trong hộp mật mã có tổng cộng năm món đồ giá trị.】

Chu Túc Tấn gửi ảnh ba chiếc vòng tay qua cho cô, 【Những cái khác không cần mang.】

Vệ Lai mở hộp nhung như trong hình, là vòng tay nữ phiên bản giới hạn năm nay, có đầy đủ kiểu dáng. Hóa ra anh cũng biết lãng mạn, cô thu hồi lại câu nói anh dị ứng với lãng mạn vừa rồi.

Sớm biết mấy món đồ giá trị này là vòng ta anh muốn tặng người con gái khác cô sẽ không kiên trì để mình đem qua, gửi thẳng chuyển phát sẽ đỡ rắc rối hơn.

11 giờ sáng hôm sau Vệ Lai bắt xe đến ga tàu cao tốc.

Sáng sớm gọi điện với cho Kỳ Lâm Thăng giám đốc khu vực Hoa Đông của Lạc Mông, hẹn ông hai ngày nay có thời gian thì nói chuyện. Biết được cô là người phụ trách thu mua mới được bổ nhiệm của siêu thị Vệ Lai, hơn nữa đến Bắc Kinh hẹn gặp ông, Kỳ Lâm Thăng im lặng một lúc.

Trong mấy chục giây im lặng đó có lẽ đã đấu tranh kịch liệt, cuối cùng trả lời cô: Sau 8 giờ tối mai có thời gian.

Sau khi nói cảm ơn, cô lập tức đặt bàn ở nhà hàng gần nơi ông họp.

Chỗ Vệ Lai gần cửa sổ, khi tàu cao tốc rời khỏi thành phố, cửa sổ biến thành một bức tranh màu nước sống động, những cánh đồng lúa mạch gần đó, xa xa là những đám mây, môi ngôi làng nép mình giữa cánh đồng lúa mạch, một dòng sông bao quanh làng, còn có những sợi dây điện kéo dài không biết về đâu.

Ngắm nhìn chúng rồi thất thần.

【Con ở Bắc Kinh mấy ngày đi.】Mẹ gửi tin nhắn cho cô.

Vệ Lai hoàn hồn:【Trước đây thường xuyên đến, không có cái gì hay hết ạ.】

Cô nhìn chiếc túi xách đựng vòng tay, lần này đến đây không định mời anh ăn cơm, phải biết cách tránh nghi ngờ.

Vẫn còn hai trạm nữa mới đến bắc Kinh, chú Diêm tài xế của Chu Túc Tấn gọi điện cho cô, nói đang chờ cô ở cửa.

Xem ra Chu Túc Tấn rất xem trọng mấy chiếc vòng tay bảo bối này, để chú Diêm đến trước lâu như vậy.

Hẹn xong nơi đón, sau khi xuống xe Vệ Lai đẩy hành lý của mình đến thẳng nơi cần đến. Cô mới gặp chú Diêm hai lần, một lần lúc đưa chìa khóa cho cô ở khách sạn, một lần đưa cô về nhà.

“Chào chú Diêm.” Vệ Lai cười đưa túi qua, “Đây là ba chiếc vòng tay của Chu Túc Tấn, chú mở ra xem đi ạ.”

Chú Diêm không nhận lấy túi mà nhận lấy hành lý của cô, “Đồ cháu tự mình đưa cho sếp Chu đi.”

“Sếp Chu trong xe ạ?”

“Không, ở công ty.”

Chú Diêm giải thích: “Chỗ sếp Chu ăn cơm tối nay cách khách sạn của cháu không đến năm mét, tiện đường đưa cháu về.”

Vệ Lai không từ chối, vừa hay có thể gặp mặt cảm ơn Chu Túc Tấn.

Tối nay chú Diêm lái một chiếc Bentayga màu đen đến đón cô, cô tò mò rốt cuộc Chu Túc Tấn có bao nhiêu chiếc SUV hạng sang.

Tay Vệ Lai còn chưa chạm đến cửa ghế lái phụ, chú Diêm đã gọi cô: “Vệ tiểu thư, cháu ngồi ghế sau đi. Ghế lái phụ có hoa sếp Chu tặng trưởng bối.”

“À, vâng.”

Vệ Lai xoay người mở cửa sau xe, giống như chiếc Cullinan, ghế sau không trang bị ghế hàng không, có thể ngồi được ba người.

Vệ Lai đoán có thể là bởi Chu Túc Tấn chủ yếu lái SUV, sự thoải mái của ghế sau không nằm trong phạm vi suy nghĩ của anh. Không giống như chiếc sedan của anh, về cơ bản đều do tài xế lái, anh ngồi nhiều hơn, vậy nên hàng sau đều có ghế hàng không.

Sau khi ngồi vững Vệ Lai nhìn thấy ở ghế lái phụ có một bó hoa to, hoa hồng màu xanh dương băng lụa, hoa không đắt nhưng tươi tắn, bắt mắt.

Từ bên trong đường cao vòng xuống Vệ Lai nhìn thấy tòa nhà văn phòng Khôn Thần, bức tường rèm kính rực rỡ trong ánh hoàng hôn.

Xe dừng ở trước cửa, thuận tiện cho cô quan sát người từ tầng 1 tòa nhà đi ra.

Với lợi thế đôi chân dài, cảm giác anh bước xuống bậc thang chỉ cần mấy bước đã đi đến trước mặt cô.

Bộ vest đen khiến anh càng trở nên lạnh lùng khí chất hơn, cảm giác áp bức người khác.

Tài xế đã mở cửa cho anh, sau đó một bóng đen ngồi vào trong xe, trong xe ngập tràn mùi hương đặc trưng của anh.

Đợi anh ngồi xong, Vệ Lai cầm ở giữa hai người: “Sếp Chu, vòng tay của anh.”

Chu Túc Tấn để túi sang một bên, gửi voice chat cho Mẫn Đình: “Vòng tay đến rồi, muộn chút đến nhà tôi lấy.”

Ánh mắt của Vê Lại vô tình nhìn chiếc túi xách, sau đó lấy lại.

“Không phải từ chức rồi sao?” Chu Túc Tán cất điện thoại, nghiêng nhìn cô.

Vệ Lai hiểu ý anh là gì, cô từ chức rồi còn đi công tác cái gì?

Cô nói: “Tối qua mới nhậm chức, làm nhân viên cho mẹ tôi, tối muộn hẹn giám đốc đại lý khu vực đồ ăn vặt bàn chuyện hợp tác.”

Chu Túc Tấn gật đầu, ban đầu tìm người điều tra tư liệu về cô, bố là giám đốc công ty luật, mẹ kinh doanh chuỗi siêu thị.

Khoảng thời gian sau đó Chu Túc Tấn xử lý công việc trên điện thoại, Vệ Lai không làm phiền anh, cũng lấy điện thoại ra xem.

Chiếc SUV lái đến một tứ hợp viện riêng tư, Chu Túc Tấn xuống xe, mang theo hoa ở ghế lái phụ.

“Sếp Chu.” Vệ Lai gọi sau lưng anh, sau này rất khó gặp lại anh.

Chu Túc Tấn vừa đi được hai bước, dừng chân xoay người lại, ánh mắt như đang chờ cô nói tiếp.

Vệ Lai: “Cảm ơn anh đã để chủ tịch Hạ giải quyết giúp tôi phiền phức lớn như vậy.”

Chu Túc Tấn không nói gì, hơi gật đầu với cô, quay người đi vào tứ hợp viện.

Lúc này trong tứ hợp viện truyền đến tiếng nói: “Dượng con chờ mong con mãi, cuối cùng cũng chờ được con.”

Vệ Lai nhìn qua, nhìn thấy một nữ trưởng bối duyên dáng quý phái bước ra từ cổng lớn.

“Anh con không đi cùng con à?”

“Không ạ.”

Chu Túc Tán tặng hoa cho dì nhỏ.

“Không uổng công chăm con, còn nhớ dì thích hoa gì.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào sân, giọng nói cũng xa dần.

Xe khởi động, Vệ Lai thu hồi tầm mắt.

Đến Bắc Kinh mới thực sự cảm nhận được thế giới của anh và cô hoàn toàn khác nhau.

Chú Diêm đưa cô đến tận cửa khách sạn, lấy hành lý từ sau cốp xe: “Vệ tiểu thư, có gì cần lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”

“Cảm ơn chú Diêm, không cần đâu ạ, gây nhiều phiền phức cho chú rồi ạ.”

Vệ Lai nhắc chú Diêm, vòng tay ở sau xe.

Cô đẩy hành lý vào trong khách sạn, chú Diêm báo cáo với Chu Túc Tấn: 【Sếp Chu, đưa người về rồi.】

Lúc này trong tứ hợp viện của dì nhỏ, anh cả Chu Gia Diệp cũng đã đến.

Tiếng dì nhỏ mặng họ ở trong sân đều nghe thấy được.

“Rốt cuộc hai đưa làm sao, đã nói đừng xem điện thoại nữa, càng nói càng hào hứng đúng không? Để điện thoại xuống.” Ninh Như Giang cắm bó hoa xanh dương băng lụa vào trong bình, ra lệnh cho hai đứa cháu ngoại không được xem điện thoại.

Vừa rồi bà khuyên bảo hết lời, kết quả hai đứa nó hay rồi, một đứa cầm điện thoại nói muốn trả lời mail, đứa còn lại cũng làm theo.

Chu Túc Tấn không trả lời mail, đang xem tin nhắn của chú Diêm.

Anh nhìn anh cả bên cạnh, màn hình của anh cả cũng là khung trò chuyện wechat.

“Này này này, nói gì đi, đang nói chuyện với hai đứa đấy! Đúng là đồ khốn!” Cảm xúc Ninh Như Giang có ổn định đến mấy, gặp phải anh em quý chữ như vàng này cũng không nhịn được cơn tức mà chửi bậy.

Mỗi lần nhìn thấy hai đứa như bị tổn thọ, vậy nên không gặp. Chẳng trách chị gái anh rể luôn tránh xa hai đứa con trai này, nhà người khác thì mong chờ đoàn tụ, nhà bọn họ thì ngược lại, ngoại trừ trung thu và tết nguyên đán, bình thường đều không gọi hai đứa về ăn cơm, ngộ nhỡ bị chọc tức có chuyện không hay xảy ra.

Vậy nên mắt không thấy tim không đau.

Chị gái hay nói, đời này không bị hai thằng con trai chọc tức chết đó là tạo hóa kiếp trước của bà.

Tối nay gọi hai đứa cháu trai đến nhà ăn cơm là yêu cầu của chị gái, chị gái kể cho bà nghe, nói năm nay đã có mấy chục người giới thiệu đối tượng xem mắt cho hai đứa con trai, có người thì từ chối trực tiếp, có mấy người quả thực không biết từ chối ra sao, khó lòng từ chối lòng tốt của ai đó.

Vừa rồi nói chuyện xem mắt với Chu Túc Tấn và Chu Gia Diệp, đương nhiên nói rất khéo léo, chơi bài tình cảm:

Bố mẹ hai đứa mấy năm nay từ chối biết bao đối tượng xem mắt, hai đứa có biết không. Không biết chứ gì. Làm cha làm mẹ sẽ làm mọi chuyện cho con mình mà không một lời oán trách, sẽ không tranh công.

Bố mẹ hai đứa cũng có những mối quan hệ cá nhân cần giữ, cũng đạo lý đối nhân xử thế của riêng mình. Hai đứa có thể cảm thấy dù sao bố mình cũng không cần nhìn sắc mặt ai, cứ từ chối thẳng là xong, hai đứa cũng không cần nhìn sắc mặt ai cả, nhưng một số thể diện bạn bè, nên cho vẫn phải cho, đúng chứ?

Bà nói đến đây.

Sau đó hỏi ý kiến hai đứa, đứa nào đi gặp mặt đối tượng xem mắt của mình trước.

Thế là cơ hội này bị đá qua đá lại, Chu Túc Tấn không đi, Chu Gia Diệp khỏi phải nói.

“Gia Diệp, nói gì đi.” Ninh Như Giang gọi thẳng tên.

Chu Gia Diệp từ từ ngẩng đầu, hất cằm về phía Chu Túc Tấn, bày tỏ thái độ của mình: “Em ấy hiếu thảo hơn cháu, nhường cơ hội cho nó đi.”

Chu Túc Tấn: “Không cần khách sáo như vậy, bình thường anh không hiếu thảo, lần này không phải là cơ hội tốt để anh biểu hiện sao.”

Lại bắt đầu đá qua đá lại, Ninh Như Giang tức giận, cành hoa trong tay vẫn chưa tỉa xong, cắt tỉa xong cắm thẳng vào bình.

Hai đứa nói xong lại bắt đầu im lặng, nhìn thấy dáng vẻ bình thản của hai đứa đúng là chọc tức người khác, Ninh Như Giang cầm bình xịt lên xịt vào mấy bông hoa, giống như xịt vào ngực mình làm dịu đi lửa giận.

Thấy dì nhỏ tức giận, Chu Gia Diệp bỏ điện thoại xuống, ngón tay thon dài cởi nút đồng hồ, cởi đồng hồ bỏ xuống bàn, nói với Ninh Như Giang: “Để con đi pha trà cho dượng.”

Kiếm cớ rời khỏi phòng khách.

“Cảm ơn con quá, không cần.” Anh vừa đứng lên, bị hai ba bước của Ninh Như Giang đi qua ấn lại ghế: “Buổi tối dượng con không uống trà, uống trà đặc không ngủ được.”

“Dì nhỏ, hay là như này, “Chu Túc Tấn nhìn Ninh Như Giang, “Con với anh con bốc thăm.”

Ai rút trúng người đó đi.

Mọi chuyện đều nghe theo số phận.

Chu Gia Diệp liếc Chu Túc Tấn, mặc dù không hài lòng nhưng vẫn đồng ý: “Được.”

Trên mặt Ninh Như Giang xuất hiện nụ cười vui vẻ yên lòng nhất tối nay, nói với cháu thứ: “Vẫn là con thương dì nhỏ, hiểu chuyện hơn anh con.”

Bốc thăm ngay tại chỗ.

Bà tìm giấy bút, vẽ hai ký hiệu đơn giản.

Chu Gia Diệp bốc trước, mở giấy ra, không bốc trúng, anh nghiêng mặt nhìn Chu Túc Tấn, yếu ớt nói: “Chúc mừng nhé.”

Chu Túc Tấn vẫn chưa mở giấy của mình ra, anh cả nếu đã nói như vậy không cần mở ra cũng biết mình đã bốc phải cái gì.

Hai khớp xương ngón tay dùng lực, đẩy giấy ra xa, người phải đi xem mắt là anh.

Ninh Như Giang không để ý ai đi xem mắt, dẫu sao chỉ cần báo cáo là được, bận chia sẻ tin vui với cháu gái, thuận tiện hỏi đối tượng xem mắt của Chu Túc Tấn là ai. Bà chỉ biết người khác giới thiệu đối tượng cho Chu Gia Diệp là con gái nhà nào nhưng lại không biết đối tượng xem mắt của Chu Túc Tấn là con gái nhà ai.

Ninh Như Giang về phòng mình gọi điện thoại, phòng khách cuối cùng cũng yên lặng.

Chu Gia Diệp đứng dậy, mở chiếc cửa sổ cổ, châm một điếu thuốc dựa vào cửa sổ hút thuốc.

Anh quay đầu nhìn Chu Túc Tấn: “Ăn xong bữa cơm tối nay là được rồi, em còn nhất quyết bốc thăm làm gì, tự đẩy mình xuống hố, đáng đời.”

Chu Túc Tần ngẩng lên: “Dáng vẻ đó của dì nhỏ không phải anh cũng thấy rồi sao, tối nay không có câu trả lời, là anh có thể ra khỏi cái cửa này hay là em?”

Chu Gia Diệp nhả khói, dì nhỏ nuôi lớn hai anh em, tình cảm không giống nhau, dì cũng là người giỏi chơi bài tình cảm để thao túng tâm lý anh và Chu Túc Tấn.

“Nếu em đi xem mắt gặp đối phương, dì nhỏ có cách để bọn em kết hôn. Người trong xem của em định làm thế nào?”

Chập tối con đường trước nhà dì nhỏ xe của anh và chiếc SUV của Chu Túc Tấn đi qua nhau, vừa hay cửa sổ chiếc SUV mở, anh nhìn thấy sau xe có người.

Có thể ngồi trên SUV của em trai, còn không ngại cho biết chỗ dì nhỏ sống, chắc chắn không phải bạn bè bình thường.

Chu Túc Tấn liếc anh trai, không nói gì.

Bởi vì Chu Túc Tấn không quen với mùi thuốc, Chu Gia Diệp chỉ hút hai hơi thỏa mãn cơn thèm sau đó dập thuốc, anh ngồi lại ghế cầm đồng hồ trên bàn lên đeo lại.

Đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt nhìn vào cổ tay Chu Túc Tấn, vẫn đeo chiếc đồng hồ mới không có giá trị sưu tầm đó.

“Bạn gái tặng?”

Chu Túc Tấn muốn nói, lấy đâu ra bạn gái, lại nhớ ra ở Giang Thành chính miệng anh thừa nhận là Vệ Lai, không phủ nhận chuyện có bạn gái trước mặt Chu Gia Diệp.

Anh nói: “Không phải cô ấy tặng.”

Tối đó mua đồng hồ quẹt thẻ của Lục An, sau này anh lại đền bù chỗ khác cho Lục An, điều đó có nghĩa chính anh bỏ tiền mua chiếc đồng hồ này.

“Cơm xong rồi.” Sau khi gọi xong điện thoại Ninh Như Giang quay lại phòng khách, gọi hai cháu trai ăn cơm, giọng điệu vui vẻ: “Hôm nay đầu bếp nấu món hai đứa thích.”

“Đúng rồi, Túc Tấn, vừa rồi dì gọi điện cho mẹ con, xem mắt tối ngày kia, chỗ ăn cơm cũng đặt xong cho con rồi.”

Chuyện xem mắt đã định, tâm trạng Ninh Như Giang vui vẻ hơn nhiều, bữa cơm này ăn rất hòa thuận, ngoại trừ Chu Túc Tấn không cảm thấy hòa thuận.

Ăn cơm xong Chu Gia Diệp đến phòng trà pha trà cho dượng, ai nói buổi tối dượng không uống trà, không có trà thì không vui. Mấy người chậm rãi ngồi trong sân, Chu Túc Tấn rời đi trư, tâm trạng dì nhỏ tốt, thả anh đi.

Ngồi lên xe, anh dặn chú Diêm: “Đến khách sạn.”

Chú Diêm phản ứng sau hai giây, “Vâng sếp Chu.”

Là khách sạn Vệ tiểu thư ở.