Chương 12: Ngày đầu tiên hợp đồng.

Sau khi Chu Túc Tấn từ chỗ xem mắt đi ra, về thẳng công ty.

Anh dặn chú Diêm: “Buổi tối xe để cô ấy dùng, chú lái.”

Về văn phòng, vừa ngồi xuống chưa kịp mở máy tính điện thoại chất vấn của dì nhỏ đã đến.

Ninh Như Giang đi đánh bài về, bạn đánh bài có mẹ của đối tượng Chu Túc Tấn xem mắt, hóa ra sau khi ăn lẩu xong cháu ngoại liền từ chối cô gái nhà người ta.

Từ chối rất triệt để, không để cho một chút suy nghĩ nào.

Đã đồng ý đi ăn lẩu cùng người ta rồi, sao ăn xong lại từ chối chứ?

Ninh Như Giang nghĩ không ra, tức giận chế giễu cháu ngoại: “Phát hiện nước lẩu và nước chấm của người ta khác với cái mình thích nên cảm thấy tam quan không hợp đúng không?”

Chu Túc Tấn không phản bác, cho dì đủ thời gian càu nhàu.

“Nếu như trước khi cháu đi đã quyết định từ chối sao còn cùng người ta đi ăn lẩu cháu không thích?” Làm bà mừng hụt một trận, tưởng cháu ngoại gặp rồi sẽ có tình cảm với cô gái.

Chu Túc Tấn: “Con hoàn toàn nghe theo dặn dò của dì, đủ tôn trọng đối phương.”

Ninh Như Giang gần như bất lực phản bác, quả thực bà nghĩ không ra, con gái nhà người ta giỏi giang như vậy, xinh đẹp, như vậy mà cháu ngoại còn không vừa mắt, rốt cuộc là nó muốn tìm người như nào đây!

“Nói đi, con thích kiểu nào? Dì tự có tính toán, lần sau có người giới thiệu cho con, nếu như không phù hợp điều kiện, dì bảo mẹ con từ chối thẳng luôn.”

Chu Túc Tấn: “Sau này có cơ hội dẫn đến cho dì xem.”

Ninh Như Giang nghe ra được manh mối, hỏi liên tiếp ba câu: “Con có ý gì? Con có bạn gái rồi? Chuyện khi nào?”

Chu Túc Tấn cân nhắc xem trả lời như nào dì mới không để dì nhỏ nghi ngờ.

“Dẹp đi.” Ninh Như Giang nhanh chóng bình tĩnh lại, dập tắt tâm tư nhỏ của cháu trai: “Ứng phó xem mắt tạm thời tìm bạn gái, con đừng nhân cơ hội này dẫn về nhà sớm.”

“Nếu như thực sự ứng phó xem mắt mới tìm, hôm nay con còn đi xem mắt?”

Nhất thời Ninh Như Giang không có gì để nói.

Chu Túc Tấn cũng không nói nhiều, có một số chuyện nói một nửa giữ lại một nửa.

“Được, dì nhỏ tin con một lần. Bao giờ dẫn về cho dì xem?”

“Vẫn chưa đến lúc gặp người nhà.”

Ninh Như Giang không thể không thừa nhận, vài ba câu của cháu ngoại đã thành công khơi dậy sự tò mò của bà.

Nếu như cháu trai không muốn chủ động nói, vậy chỉ có thể ép thằng bé.

“Dì nhỏ, cháu làm việc đây.”

Chu Túc Tấn không phải kiếm cớ cúp máy, đi xem mắt làm chậm trễ mấy tiếng, một số công việc vẫn chưa kịp xử lý.

Tăng ca đến 9 giờ 10 phút, anh hỏi chú Diêm: 【Bên cô ấy khoảng mấy giờ kết thúc ạ?】

Chú Diêm:【Vừa đưa Vệ tiểu thư đến nhà hàng, giám đốc đại lý khu vực hẹn tối nay tạm thời có cuộc họp, 10 phút trước mới từ tổng bộ đi ra.】

Chu Túc Tấn suy nghĩ:【Đón đón cháu trước.】

Chưa đến 20 phút sau chú Diêm đã đến nơi, Chu Túc Tấn rời khỏi công ty.

Sau khi lên xe anh cũng không nói đi đâu, chú Diêm không dám chắc cũng không dám tự làm theo ý mình, liền xin chỉ thị: “Sếp Chu, đi đón Vệ tiểu thư sao?” Nói như này chắc không sai đâu.

Chu Túc Tấn ‘ừ’ một tiếng.

Chú Diêm lái xe đến dưới lầu nhà hàng Vệ Lai có hẹn, chỗ dừng xe trước đó đã bị người khác đậu mất, chú nói với Vệ Lai:【Vệ tiểu thư, chỗ đậu xe nằm chéo với nhà hàng, ra khỏi nhà hàng đi về phía Bắc khoảng 50 mét liền nhìn thấy.】

Chú không nói với Vệ Lai, Chu Túc Tấn cũng ở trong xe.

Vệ Lai vừa mới gặp Kỳ Lâm Thăng không lâu, còn chưa nói chuyện hợp tác chính.

Tối nay Kỳ Lâm Thăng nhận hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, đều là điện thoại của tổng giám đốc tiêu thụ Thực phẩm Lạc Mông, không thể không nghe, cuộc nói chuyện của cô và Kỳ Lâm Thăng luôn bị gián đoạn.

Kỳ Lâm Thăng nhìn điện thoại: “Sáng mai chúng ta nói chi tiết hơn, bên này tôi còn có người.”

Không biết đối phương nói gì, ông cúp điện thoại.

Vệ Lai hiểu, tối nay giám đốc đại lý khu vực của bọn họ có cuộc họp quý thứ ba ở tổng bộ, chính sách thị trường được thay đổi, vì vậy các đại lý tiêu thụ ở khắp nơi đều lần lượt gọi điện đến hỏi thăm tình hình cụ thể.

Sợ nói chuyện tiếp lại bị gián đoạn, Vệ Lai đưa thẳng một phần bảng thống kế tối qua thức khuya làm, kèm theo những hình ảnh giải thích có liên quan.

“Giám đốc Kỳ.”

Kỳ Lâm Thăng không hiểu chuyện gì, nhìn Vệ Lai, bỏ điện thoại xuống rồi cầm lấy.

Bảng thống kê là lượng nhập hàng đồ ăn vặt trong mấy năm tới của siêu thị, đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở hàng dọc cuối cùng, mỗi khoản doanh số bán hàng thực tế của đồ ăn vặt đều có thể chuyển sang phí khuyến mại cho Lạc Mông.

Siêu thị của bọn họ đã kiếm được ít tiền hơn, sử dụng một phần lợi nhuận làm hoạt động khuyến mại, kế hoạch khuyến mãi cũng đính kèm ở phía sau, chi tiết rõ ràng.

Ngoại trừ khuyến mãi, mỗi cửa hàng trong siêu thị sẽ tặng sản phẩm của Lạc Mông miễn phí ở những nơi dễ thấy nhất, đồng thời cũng tặng Lạc Mông hai quảng cáo miễn phí trên tủ kính siêu thị.

Bảng thống kê có hai trang, ông lật sang trang thứ hai, đọc một lượt từ trên xuống dưới.

Như thường lệ, phí quảng cáo và khuyến mãi của bọn họ đều do nhà máy Lạc Mông bỏ ra, siêu thị không thể nào trả những khoản phí này.

Đây là thành ý hợp tác Vệ Lai dành cho ông.

Kỳ Lâm Thăng quay lại trang đầu, lại nhìn Vệ Lai, vốn dĩ ông không định gặp cô nói chuyện.

Lần đầu tiên nói chuyện điện thoại với người phụ nữ trước mặt, ông ta không tưởng tượng ra được cô trông thế nào, đương nhiên cũng không quan tâm cô trông thế nào, chỉ cảm thấy

cô đúng mực, biết lùi biết tiến, nói chuyện nhanh nhẹn lại khiến người khác thoải mái, vậy nên ông ta mới đồng ý gặp cô bàn chuyện.

Tối nay gặp được người thật, dung mạo ưu tú, khí chất từ trong ra ngoài khiến người khác không thể không để ý đến năng lực của cô.

Ông ta gấp bảng thống kê lại, để sang một bên: “Mạo muội hỏi một câu, trước đây cô làm gì vậy?”

Vệ Lai: “Đầu tư mạo hiểm.”

Kỳ Lâm Thăngg: “Chả trách.” Phong cách làm việc khác hẳn với những lần thu mua khác.

Vệ Lai tranh thủ: “Mấy dự án khai thác của Thực phẩm Lạc Mông các ông ở Giang Thành tôi đều tham gia.”

Ngày Chương Nham Tân và Mặc Địch đính hôn, Mặc Địch bảo phòng tài vụ chuyển cho cô khoản tiền thưởng dự án, chính là một trong số dự án của Thực phẩm Lạc Mông.

Kỳ Lâm Thăng cầm cốc nước bên cạnh lên uống mấy ngụm nước ấm, cô sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến dự án Thực phẩm Lạc Mông, ông ta không đoán được cô đang nghĩ gì.

Vệ Lai lại nói tiếp: “Hai năm trước Thực phẩm Lạc Mông có đầu tư và xây dựng một nhà xưởng mới ở khu công nghiệp Giang Thành chúng tôi, nghe nói bây giờ đã bước vào giai đoạn sản xuất thử nghiệm?”

Kỳ Lâm Thăng gật đầu: “Ừ, sản phẩm mới sẽ được tung ra vào cuối năm nay.”

Vệ Lai: “Lần này sản phẩm mới ra mắt thị trường, việc tiếp thị giai đoạn trước đặc biệt thành công, chưa bán ra đã hot, có đồ ăn vặt toàn bộ cư dân mạng đều đang đợi, tất cả các cửa hàng siêu thị của chúng tôi đều để ra một kệ trống để chờ hàng mới.”

Những lời tâng bốc cô hạ bút thành văn.

Cô lấy ly rượu đế cao mời ông ta: “Đến lúc đó giám đốc Kỳ đừng quên ưu tiên đơn đặt hàng của siêu thị chúng tôi nhé, có tiền chúng ta cùng nhau kiếm.”

Kỳ Lâm Thăng cười nhạt, không nói gì, uống hết ly rượu cô mời.

Bầu không khí ăn cơm cuối cùng cũng thoải mái hơn chút.

Cho đến khi ăn cơm xong, Vệ Lai cũng không thúc giục hỏi ông ta có thể nào phát hàng cho siêu thị bọn cô không.

Từ nhà hàng đi ra bước vào thang máy, giọng điệu cô thoải mái: “Giám đốc Kỳ khi nào đến Giang Thành? Đến lúc đó đến siêu thị chúng tôi xem xét thị trường, hiện tại các cửa hàng của chúng tôi dự tính trang trí bằng phong cách mới đến hết năm sau.”

Lần này câu trả lời của Kỳ Lâm Thăng rất rõ ràng: “Rất hy vọng được đến xem xét thị trường.”

Sau khi chào tạm biệt với Kỳ Lâm Thăng ở tầng 1 nhà hàng, Kỳ Lâm Thăng có đồng nghiệp đến đón, chỗ bọn họ đi không cùng đường với khách sạn của cô nên cô từ chối ngồi cùng xe.

“Vệ tiểu thư.” Chú Diêm không ở trong xe, vẫn luôn đợi cô ở cửa nhà hàng, chú ấy ấn dập nửa điếu thuốc, “Gửi tin nhắn cho cô nhưng cô không xem.”

Vệ Lai xin lỗi: “Vừa rồi nói chuyện nên cháu để điện thoại sang chế độ im lặng, xin lỗi chú, để chú đợi lâu như vậy.”

“Không sao.”

Chú Diêm chỉ về hướng Bắc: “Xe ở bên kia.”

“Đúng rồi.” Chú đi được mấy bước lại quay đầu lại: “Sếp Chu cũng trên xe.”

Nói ra cũng lạ, chú Diêm đợi cô, cô sẽ không cảm thấy có lỗi, Chu Túc Tấn đợi cô, cô không có cảm giác gì. Thậm chí lúc nghe thấy anh cũng ở trong xe, cô bất giác bước nhanh hơn.

Mở cửa xe, một bóng dáng cao lớn quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.

Anh không vì nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại nhìn, vẫn như cũ chuyên chú nhìn lên màn hình máy tính của mình.

Vệ Lai lên xe, “Muộn như này rồi còn làm phiền anh đến đón tôi.”

Chu Túc Tấn: “Không có gì, cố gắng làm tốt vị trí chủ nhà. Thuận tiện cũng có chuyện nói với cô.”

Anh cất tài liệu, “Hợp tác bàn thành rồi?” Anh nghiêng người nhìn cô.

Vệ Lai: “Chắc là thành, không phải vấn đề lớn.”

Chú Diêm khởi động xe, đưa Vệ Lai về khách sạn trước.

Vệ Lai đợi anh nói chuyện hợp đồng của hai người, kết quả anh vẫn tiếp tục bận làm việc, có thể là do chú Diêm ở phía trước nên không tiện.

Chu Túc Tấn nhìn cô, “Không có gì thì chợp mắt lúc đi, không cần thấy ngại.”

Mặc dù ban ngày Vệ Lai ngủ bù nhưng ngủ cũng không sâu lắm, nửa tỉnh nửa mơ. Nếu như là trước đây, cô sẽ cảm thấy ngại khi ngủ trong xe người khác, bây giờ quan hệ đã thay đổi, cô dần dần thích ứng.

Vậy là không khách khí nữa, dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Chú Diêm dừng xe trước cửa khách sạn, Vệ Lai vẫn ngủ rất say.

Chu Túc Tấn gọi cô, “Vệ Lai.”

Giọng nói không tính là lớn, Vệ Lai không phản ứng.

Anh lại gọi lần nữa, tay lay nhẹ vai cô.

Vệ Lai nửa tỉnh nửa không, cảm giác có bàn tay đặt lên vai cô, vậy có nghĩa là bên cạnh có người, phản xạ có điều kiện dựa gần lại Chu Túc Tấn.

Loại phản xạ có điều kiện này từ bé mà có, sau khi bố mẹ l y hôn, ai có thời gian sẽ đón cô tan học, hôm nay có lẽ mẹ ở văn phòng của mẹ làm bài tập đến 9 giờ, ngày mai có lẽ sẽ ở công ty luật của bố đến 10 giờ.

Dẫu sao cho dù ai đến đón cô tan học hay buổi tối ở nhà ai đều đi sớm về khuya về nhà, không chịu nổi ngủ trên xe là chuyện bình thường. Ngủ quên đều được bố mẹ ôm vào lòng, cô giống như thiếu cảm giác an toàn, lúc nằm trong lòng bố mẹ còn nắm chặt lấy áo bố mẹ.

Lớn hơn chút nữa, cô liền dựa vào vai bố mẹ ngủ.

Sau này đi làm yêu đương, cô đôi lúc cô tăng ca rất muộn, Chương Nham Tân đến đón cô tan làm cô hay dựa vào người Chương Nham Tân ngủ. Nửa đêm ở sân bay hay trên xe buýt lúc đi công tác về, cô dựa vào vai đồng nghiệp Đường Chi ngủ thϊếp đi.

Nhưng Chu Túc Tấn không biết thói quen này của cô, đợi đến lúc nhận ra cô dựa đến muốn làm gì ngăn lại đã không kịp, đầu cô đã dựa lên vai anh.

Tiếp theo là mùi hương từ tóc cô, mùi thơm thoang thoảng mang lại cảm giác thoải mái.

Trong tiềm thức Vệ Lai giơ tay muốn nắm lấy áo người bên cạnh, tìm xem đồ gì chắc chắn có cảm giác an toàn có thể nắm, tay sờ một vòng quanh eo anh.

Mãi đến lúc này Chu Túc Tấn mới nhớ ra ghế hàng không tốt.

Nếu như lúc đó hàng ghế sau chọn lắp ghế hàng không, ở giữa sẽ có một hộp tựa tay cố định, cô muốn dựa cũng không qua được.

Giọng Chu Túc Tấn lạnh lẽo: “Vệ Lai!”

Giọng nói lạnh lùng từ đỉnh đầu truyền đến, Vệ Lai đã tỉnh, đột nhiên có cảm giác, sau khi nhận ra mình làm gì cô lùi lại về phía mình.

Lại vội nhìn ghế lái, cũng may chú Diêm không ở trong xe, cũng không biết xuống xe lúc nào.

“Xin lỗi sếp Chu.”

Chu Túc Tấn coi như không có gì, nói cái khác: “Hai năm, bắt đầu từ hôm nay, sau khi hết hạn quan hệ của chúng ta tự động kết thúc.”

Vệ Lai gật đầu, ngày đầu tiên hợp đồng cô lại gây rắc rối, bây giờ đã hoàn toàn tình, không còn buồn ngủ nữa.

Chu Túc Tấn: “Bình thường không cần liên lạc, có chuyện gọi điện cho tôi. Đến Bắc Kinh công tác có thể tìm tôi.”

Vệ Lai sơ ý nói ra những suy nghĩ trước đó của mình, cô không thể nào rời khỏi Giang Thành đến Bắc Kinh phát triển, “Yêu xa, chúng ta cũng không thân, giả vờ làm bạn gái rất dễ bị người nhà anh phát hiện.”

Chu Túc Tấn: “Sẽ không. Sau này cách một hai tháng tôi đến Giang Thành thăm cô.”