Chương 15: Lần này đồng ý với cô, không có lần sau.

Điện thoại Vệ Lai gần như cạn pin, không đủ tiếp tục nói chuyện.

“Điện thoại của em hết pin…” rồi.

Chữ ‘rồi’ còn chưa nói ra đã tự động sập nguồn.

“Vệ tiểu thư, đưa điện thoại cho tôi, tôi sạc giúp cô.”

Chú Diêm lại chu đáo hỏi: “Điện thoại của tôi còn pin, cô cần không?”

“Cảm ơn chú Diêm, không cần đâu ạ.” Ở trong xe gọi điện cho Chu Túc Tấn không tiện, cô đưa điện thoại của mình cho chú Diêm sạc.

Một đêm không chân thực lại hoang đường cuối cùng cũng hạ màn, Vệ Lai tổng kết lại biểu hiện hợp tác ngày hôm nay. Miễn cưỡng cho mình một điểm, miễn cưỡng bởi vì lúc tạo dựng hiện trường đã xảy ra sơ suất, lúc đổ dầu bôi trơn vào lòng bàn tay không cẩn thận lỡ tay đổ nhiều, chảy ra ga trải giường.

Lúc đó cô vội vàng muốn dọn dẹp sạch sẽ nhưng sau đó lại nghĩ, hiệu quả tự nhiên như vậy có cố cũng không làm được, dứt khoát mặc kệ nó.

Vậy nên Chu Túc Tấn mới hỏi cô, bảo anh ngủ thế nào.

Đã rửa tay, nhưng có lẽ là do tâm lý nên dường như cô vẫn ngửi thấy mùi dâu thoang thoảng.

Về đến nhà, Vệ Lai lại vào nhà vệ sinh rửa hai lần nữa.

【Sếp Chu, tôi về đến nhà rồi.】

Chu Túc Tấn không nhìn thấy tin nhắn, anh đang gọi điện sắp xếp công việc với trợ lý.

Trong phòng ngủ, bộ phận dọn phòng đang thay ga trải giường và vỏ chăn mới, hóa ra ga trải giường toàn là mùi dâu.



Hôm sau không cần gặp Chu Túc Tấn, Vệ Lai bận rộn với công việc.

Sắp đến giờ tan làm, Triệu Nhất Hàm gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có bận không, nếu như không bận thì về nhà mới ăn cơm.

Trên bàn Vệ Lai chất đầy một đống báo cáo bán hàng của các cửa hàng vẫn chưa xem, không suy nghĩ: “Không bận.”

Hẹn thời gian về nhà cùng Triệu Nhất Hàm, cô gọi điện cho bố.

Bố và dì sau khi nghe nói hai người muốn về nhà ăn cơm thì vô cùng vui vẻ, hai người lập tức đến siêu thị mua bọc to bọc lớn quay về, về nhà lại dọn dẹp nhà cửa một lượt, còn chuẩn bị trước trái cây và đồ ăn vặt hai người thích ăn.

Còn long trọng hơn cả đón tết.

Vệ Lai đến cổng tiểu khu trước, dừng xe đợi Triệu Nhất Hàm.

Mười năm trước cô không có cảm giác với ngôi nhà mới này, mười năm sau cô vẫn như cũ cảm giác mình là một vị khách.

“Vệ Lai.”

Là giọng Triệu Nhất Hàm.

Vệ Lai hoàn hồn, nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ xe Triệu Nhất Hàm mở hết, chỉ có một mình chị ấy về, anh rể không đi cùng.

“Anh rể không về sao?”

“Nhà chúng ta hiếm mới có dịp ăn cơm cùng nhau, không gọi anh ấy.”

Triệu Nhất Hàm lái xe vào tiểu khu, cô lái theo sau.

Trong nhà có hai chỗ đỗ xe, xe của bố và dì không có ở đây, mỗi lần bọn họ đến ăn cơm, bọn họ luôn để trống chỗ để xe, tiện để hai chị em có chỗ để xe.

Cô mang quà đến cho dì, đã chuẩn bị xong từ lâu.

Triệu Nhất Hàm cũng chuẩn bị cho bố một món quà.

Triệu Mân nhận lấy túi trong tay Vệ Lai, là một chiếc váy: “Đứa nhỏ này, mua quần áo đắt tiền như vậy làm gì chứ. Lần sau không được tiêu tiền linh tinh đâu đấy.”

Một bên khác, Vệ Hoa Thiên cũng nói câu tương tự với Triệu Nhất Hàm.

Vệ Lai cười với dì: “Dáng người dì đẹp, mặc đẹp không gọi là tiêu tiền linh tinh nữa ạ.”

Nói khiến Triệu Mân như nở hoa trong lòng: “Miệng con ngọt quá đấy.” Bà nhận quà, “Vậy dì về phòng thử.”

Vệ Hoa Thiên cũng cất quà của mình vào phòng khách.

Phòng khách cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Vệ Lai và Triệu Nhất Hàm nhìn nhau cười bất lực, mỗi lần đến ăn cơm đều phải diễn vở kịch “gia đình tình cảm”.

Cô và dì ở chung với nhau có lúc dè dặt không nói rõ, cô cũng vậy.

Mà bố và Triệu Nhất Hàm lúc nói chuyện với nhau thường rất khách khí, nhìn thấy sự khách sáo ở khắp nơi.

Vì vậy cô và Triệu Nhất Hàm không tìm được cảm giác về đến nhà khi ở đây.

Bây giờ tốt hơn một chút là cô và người chị gái này không còn người dưng nước lã nữa.

Triệu Nhất Hàm ném một gói đồ ăn vặt Lạc Mông cô thích ăn cho cô, “Đúng rồi, siêu thị của em sao vẫn hết hàng?”

Vệ Lai: “Vẫn đang cân đối, chắc là nhanh thôi.”

Lần trước đến Bắc Kinh tìm giám đốc đại lý khu vực Hoa Đông của Lạc Mông bàn chuyện hợp tác, nói chuyện coi như vui vẻ, nhưng giám đốc Kỳ đến hiện tại vẫn chưa sắp xếp gửi hàng cho siêu thị bọn họ.

Thúc giục nữa sẽ khiến người khác thấy phiền, cũng không giải quyết được vấn đề.

Triệu Nhất Hàm ung dung ăn đồ ăn vặt, có một số lời không biết mở miệng như nào.

Vệ Lai nhìn ra Triệu Nhất Hàm dường như có điều gì muốn nói, hôm nay chị ấy chủ động đề xuất về nhà ăn cơm là có gì đó bất thường.

“Chị, có chuyện gì vậy?”

Triệu Nhất Hàm: “Mấy tin đồn gần đây liên quan đến em, em có biết không?”

Vệ Lai không sao cả: “Biết.”

“Lâu vậy rồi mà Chu Túc Tấn cũng không quan tâm chuyện này à?”

“Anh ấy không quan tâm chuyện này.”

Triệu Nhất Hàm không nói gì nữa, chuyện này chị ấy muốn giúp nhưng cũng chẳng làm gì được.

“Chị muốn ăn gì? Em xuống bếp.” Cô vẫn luôn tìm cơ hội để cảm ơn Triệu Nhất Hàm.

Triệu Nhất Hàm không khách sáo với cô, nói mấy món muốn ăn: “Tối nay hai chúng ta nấu ăn đi, chị phụ em.”

“Được.” Vệ Lai mở gói đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa đi vào nhà bếp cùng Triệu Nhất Hàm.

Triệu Mân thay váy đi ra, đến phòng khách hỏi Vệ Hoa Thiên trông như nào.

Vệ Hoa Thiên vẫn ở trong phòng bếp đang bận rộn rửa rau chuẩn bị đồ cho con gái, quay đầu nhìn vợ, chưa nhìn rõ đã nói: “Rất đẹp.”

Triệu Mân đã quen với câu trả lời rập khuôn của ông, hỏi gì ông cũng trả lời câu đó.

“Hai đứa nhỏ đâu rồi? Ra ngoài mua đồ rồi sao?”

Vệ Hoa Thiên không nói gì, ra hiệu bà nhìn phòng bếp.

Cửa phòng bếp là cửa kính, bên trong có gì đều nhìn thấy rõ.

Triệu Mân nhìn thấy cảnh này vui mừng khôn xiết, bất kể như nào, rốt cuộc cũng là người một nhà, bà vẫn hy vọng con gái mình và Vệ Lai có thể hòa thuận, sau này chăm sóc lẫn nhau.

Vệ Hoa Thiên nhìn con gái, trong lòng chua xót, ông không thể nào ngờ được mình có thể ăn cơm con gái nấu là được nhờ con gái riêng.

Vệ Lai nấu ăn giỏi nên cũng nhanh, hơn một tiếng sau đã làm xong ba món mặn ba món rau và một món canh, đầy đủ màu sắc hương vị.

Vệ Hoa Thiên mở một chai rượu nồng độ thấp, rót bốn ly.

Triệu Mân nâng ly, cụng ly Vệ Lai trước sau đó mới đến con gái mình: “Chúc hai đứa vui vẻ, khỏe mạnh, những cái khác không cần.”

Bọn họ lần lượt thay nhau, nói lời chúc của riêng mình.

Hôm nay còn náo nhiệt hơn đón tết.

Đêm giao thừa, trong nhà vắng tanh, bữa cơm tất niên Vệ Lai ở nhà cùng Trình Mẫn Chi, Triệu Nhất Hàm về ở cùng bố mình, trong nhà chỉ có ông và Triệu Mân, hai người chỉ nấu đơn giản cho xong bữa.

Triệu Mân thử một miếng, hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Vệ Lai.

Vệ Lai cười, ăn đồ ăn ngon nhưng lại không biết mùi vị, cô nhớ đến quán ăn, lúc nhỏ bố hay đi ăn cùng cô, những ngày cả nhà cùng nhau đi ăn không còn quay lại được nữa.

Ăn xong bọn họ lại ngồi cùng bố và dì một lúc.

Anh rể gọi điện thoại, nói muốn đến đón chị.

“Không cần đón, mẹ em đưa em về.”

Đều đã uống rượu không thể nào lái xem, dì tiễn Triệu Nhất Hàm về, bố tản bộ cùng cô về chung cư.

Ra khỏi cổng tiểu khu, hai mẹ con đi về phía nam, hai bố con đi dọc theo vỉa hè về phía bắc, Vệ Lai khoác tay bố mình, đột nhiên không còn gì để nói.

Vệ Hoa Thiên vỗ nhẹ mu bàn tay con gái mình, “Con nấu ăn giỏi hơn bố.”

Vệ Lai: “Con thừa hưởng từ bố, chẳng qua bố không thường xuyên nấu thôi.”

“Chiếc xe con lái đó…” Vệ Hoa Thiên đang suy nghĩ dùng từ ngữ như nào, sợ đó là phí chia tay Chương Nham Tân đưa cho con gái.

Hôm nay Vệ Lai lái chiếc Cullinan đến nhà mới của bố, xe vẫn còn đỗ ở chỗ đỗ xe của bố, hôm nay cô qua đây là muốn giải thích với bố.

“Xe của bạn trai con.”

“Cậu ấy… bọn con…” Nhất thời nói năng lộn xộn, Vệ Hoa Thiên bật cười: “Gia thế không tồi nhỉ.” Chí ít không kém Chương Nham Tân.

Vệ Lai gật đầu, giọng nói đùa: “Ông lớn Bắc Kinh ạ.”

Vệ Hoa Thiên lại vỗ tay con gái: “Nói hẳn hoi nào.”

“Chu Túc Tấn của tập đoàn Khôn Thần, bố nghe qua chưa?”

Mấy giây sau Vệ Hoa Thiên mới hoàn hồn lại, khoảng cách gia đình quá lớn, “Lai Lai, con… nhìn nhận mối quan hệ này như nào?”

“Không quan tâm quá khứ, không hỏi tương lai, chỉ cần hiện tại.”

Vệ Hoa Thiên im lặng một lúc, “Rất tốt.”

Trên đường về chung cư, có một nửa thời gian hai cha con không có gì để nói.

Có điều con gái vẫn luôn khoác tay ông, Vệ Hoa Thiên lại cảm thấy con gái không cách xa mình đến vậy.

Đến dưới lầu chung cư đã gần 11 giờ, ông đưa con gái lên lầu.

Vệ Lai nhấn mật khẩu vân tay mở cửa, “Bố, bố vào uống chút nước đi, lát nữa con gọi xe cho bố về.”

“Được.” Vệ Hoa Thiên cười nói: “Bố cũng không đi nổi nữa.”

Vệ Lai đẩy cửa, sững sờ một lát, đền trong nhà vẫn sáng, túi xách và quần áo của mẹ đều treo trên cửa.

Không biết mẹ đến lúc nào, không nói với cô.

“Mẹ.”

“Ơi. Về rồi sao?” Trình Mẫn Chi trả lời con gái, từ nhà vệ sinh đi ra, trên tay đang cầm chiếc giẻ lau đang giặt, bà vừa dọn phòng xong giúp con gái.

Thấy chồng cũ sau lưng con gái, dường như đã mấy đời, bà hơi gật đầu.

Vệ Hoa Thiên đã quên lần trước gặp vợ cũ là khi nào, lâu đến mức không nhớ ra. Ở cùng một thành phố, cùng nhau nuôi nấng con gái, có chuyện gấp cũng gọi điện nói chuyện nhưng trước giờ không gặp mặt.

Bà vẫn không có gì thay đổi.

“Lai Lai, vậy bố không vào nữa.” Ông vỗ vai con gái, “Có chuyện gì thì gọi điện cho bố.”

Vệ Hoa Thiên đóng cửa lại, đột nhiên muốn hút thuốc, hai tay sờ vào túi, trống không.

Thuốc, bật lửa, cái gì cũng không mang.

Bên trong, Vệ Lai cúi người thay giày, cúi người rất sâu, tóc dài xõa xuống trước mặt, tí nữa quét đất.

Cô cố gắng kiềm chế nước mắt, mười năm rồi, một nhà ba người bọn họ cuối cùng cũng có thời gian ngắn ngủi ở cùng nhau.

“Mẹ đi giặt giẻ cho sạch.” Trình Mẫn Chi quay lại phòng tắm.

Đợi lần nữa từ phòng tắm đi ra con gái đã thay quần áo ở nhà, trên mặt không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường, đang nằm trên sô pha ăn đồ ăn vặt.

“Mẹ, mẹ mua ở siêu thị nào thees?” Vệ Lai lắc lắc gói đồ ăn vặt của Lạc Mông trong tay.

Trình Mẫn Chi lấy khăn khô lay tay, “Siêu thị nhà mình đấy, tất cả các loại đồ ăn vặt của Lạc Mông đều đã về hàng, hơn nữa còn là hàng mới nhất.”

Sau khi hàng đến kho, bà nóng lòng lây lấy một bọc lớn mang qua cho con gái, vốn dĩ muốn hỏi con gái bao giờ về, lại nghĩ lâu lắm rồi con gái mới có thời gian ăn cơm cùng Vệ Hoa Thiên, vậy nên không làm phiền hai cha con ở chung.

“Để hôm khác cảm ơn Kỳ Lâm Thăng.”

Vệ Lai: “Con có tính toán.”

Mẹ ngồi xuống cạnh cô, cô đút một miếng đồ ăn vặt vào miệng mẹ.

Nói chuyện đến gần sáng, ai cũng không nhắc đến chuyện hôm nay ăn cơm ở nhà mới.

Vệ Lai nằm bò lên lan can nhìn xe của mẹ biến mất trong màn đêm, trong lòng khó chịu lại không biết nói với ai, mở cuộc trò chuyện với Chu Túc Tấn lên.

Trừ nhu cầu biểu diễn ra cô cũng không phải là gì của anh.

Cuối cùng cũng không gửi đi, khóa màn hình điện thoại.



Trưa ngày hôm sau, Vệ Lai liên lạc với Chu Túc Tấn, định qua lấy chiếc áo về, hỏi anh có tiện không.

Chu Túc Tấn trả lời cô rất nhanh:【Đừng qua đây.】

Xem ra không tiện, Vệ Lai đang định kết thúc cuộc trò chuyện, anh gửi đến cho cô một địa chỉ, là Giang Ngạn Vân Thần một khu nhà ở cao cấp ở Giang Thành. Cô nói cô thích ở căn hộ cao cấp nên anh đã mua nhà ở Giang Ngạn Vân Thần.

Hiệu suất làm việc cao, một ngày rưỡi đã làm xong thủ tục.

【Vẫn là mật mã đó.】Anh lại gửi thêm một tin.

Vệ Lai nhíu mày, cô không biết mật mã cửa những nhà khác của anh.

Có phải là anh nhớ nhầm không? Nói với người khác nhớ nhầm thành nói với cô.

【Sếp Chu, mật mã nào cơ?】

Chu Túc Tấn:【Mật mã chiếc Cullinan, nếu không?】

Vệ Lai nhanh chóng trả lời:【Vừa ròi không nhớ đến mật mã xe.】

Mật mã trong hộp mật mã chiếc Cullinan cô nhớ rất rõ, bây giờ vẫn không quên.

Chu Túc Tấn:【Chiều tối đi qua siêu thị bên đó sẽ đón cô.】

Trước đó không định mua nhà vội như vậy, tối hôm trước cô giày vò phòng ngủ khách sạn anh một hồi, khi đó anh lập tức gọi điện cho trợ lý Dương Trạch, trong vòng hai ngày phải tìm xong nhà để chuyển qua.

Năng lực làm việc của Dương Trạch cao, trong vòng một ngày đã tìm ra được căn nhà phù hợp với yêu cầu của anh, thương lượng giá cả ký hợp đồng.

Nhà trước đó không có ai ở, vẫn luôn để trống, sau khi dọn dẹp xong hôm nay có thể vào ở.

Đồ dùng cá nhân của anh từ Bắc Kinh cũng gửi máy bay qua đây một phần.

Máy bay đã hạ cánh, chú Diêm đi lấy.

Hành lý quá nhiều, phải dùng xe thương vụ chuyên dụng của công ty.

Lần này Lục An cũng đến Giang Thành họp cùng anh, họp ở chi nhánh công ty ở Giang Thành, nghe Chu Túc Tấn tìm xe thương vụ để chở đồ, cảm thấy vô cùng tò mò:【Cậu đi công tác có cần thiết phải dùng máy bay riêng để chở hành lý không?】Lại hỏi thêm một câu:【Tính định cư ở Giang Thành à.】

Chu Túc Tấn:【Gần như thế.】

Lục An suýt chút nữa rớt mắt xuống:【Cậu có ý gì? Không phải cậu thực sự thích cái người tên Vệ Lai đó rồi chứ?】

Chu Túc Tấn không trả lời, chuyện hợp đồng, anh không định nói cho bất cứ ai bên cạnh.

Chiều tối, anh xong việc đi đón Vệ Lai.

【Xuống đi.】Đến dưới lầu siêu thị, anh gửi tin nhắn cho Vệ Lai.

Vệ Lai tắt máy tính,【Xuống ngay đây.】

Trước khi đi nói với mẹ một tiếng, “Mẹ. Hôm nay con không tăng ca cùng mẹ nữa, con với bạn ra ngoài ăn.”

Trình Mẫn Chi cười: “Con bận việc của con đi.”

Bà phát hiện hôm nay con gái trang điểm khác ngày thường.

Rốt cuộc cũng không chịu nổi tò mò, sau khi con gái xuống lầu, bà từ cửa sổ trên lầu nhìn xuống chiếc xe đón con gái. Một chiếc Bentley biển Bắc Kinh, biển số xe chỉ khác chiếc Cullinan một số.

Xem ra là cùng một chủ.

Bà không mong gì khác, chỉ mong con gái gặp được người tốt, có thể sống đến cuối đời.

Nhưng rất khó.

Không nhìn hướng chiếc xe Bentley đó lái, Trình Mẫn Chi ngồi lại xuống máy tính. Bà đang định mở cửa hàng thứ mười sáu, đời người gặp được một người bạn đời có thể đi cùng mình đến cuối đời đã rất khó, tốt hơn hết là kiếm thật nhiều tiền cho con gái.

Dưới lầu, Vệ Lai ngồi vào hàng ghế sau chiếc Bentley.

Hôm qua cả ngày không gặp, cô không thể nói rõ được trong một ngày không gặp nhau đó thời gian trôi qua nhanh hay chậm.

Hai người xa lạ ngồi cạnh nhau không có gì để nói, hơn nữa anh lại là người ít nói.

Hôm nay người lái xe không phải chú Diêm, tài xế này trẻ hơn.

“Chú Diêm đâu?” Cô tìm chủ đề nói chuyện.

Chu Túc Tấn: “Đến sân bay rồi.”

Vệ Lai gật đầu, tưởng là anh có bạn qua đây. Đến nhà mới mới biết hóa ra chú Diêm đi lấy hành lý của Phó Ngôn Châu.

Hành lý to nhỏ cộng vào khoảng mười một cái, ngang với chuyển nhà.

Vệ Lai đẩy hai chiếc hành lý cỡ trung bình vào nhà.

Vào nhà, Chu Túc Tấn nhìn hành lý trong tay cô, chỉ vào chiếc bên trái: “Cái đó cô mang về đi, túi chuản bị cho cô, dùng lúc về nhà với tôi.”

“Người nhà anh biết anh có bạn gái rồi à?” Cho dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, có điều vẫn lo lắng.

“Xem như là vậy.” Chu Túc Tấn bình thản, “Sớm muộn gì cũng biết.”

“Bọn họ có hỏi vì sao chúng ta ở bên nhau không?”

“Vẫn chưa đến trình tự đó.” Sau buổi uống trà chiều lần trước ở nhà, thời gian này anh bận rộn với các dự án vẫn chưa về nhà.

Sau khi Vệ Lai bình tĩnh lại, hỏi anh: “Nếu như bọn họ có hỏi, anh định nói như nào?” Cô nhắc trước để bàn bạc với anh, miễn cho lúc đó lại xảy ra vấn đề.

Chu Túc Tấn ngẩng đầu nhìn cô: “Nói cô theo đuổi tôi.”

Cô chưa theo đuổi ai bao giờ, trước giờ chưa từng, cho dù là diễn kịch cũng không thể nào có ngoại lệ, ngộ nhỡ bị người khác biết cô chủ động theo đuổi, cô làm gì còn mặt mũi ở trong giới nhân vật nổi tiếng của Giang Thành chứ, “Có thể nào nói anh thích tôi trước không, theo đuổi tôi trước, khó khăn lắm mới theo đuổi được?”

Chu Túc Tấn không trả lời, mở hành lý lấy tài liệu quan trọng ra.

Vệ Lai nhìn qua, sự lạnh lùng trên người anh khiến người khác không dám làm nũng với anh, cô chỉ có thể lớn gan, giọng nói dịu dàng: “Sếp Chu, anh nói gì đi chứ.”

Chu Túc Tấn thờ ơ.

“Sếp Chu, con người anh rất tốt.”

“... Nói như vậy cô có trái với lương tâm không?”

Cô nhỏ giọng nói: “Không trái lương tâm.”

Nhưng Chu Túc Tấn vẫn không thay đổi chủ ý.

Vệ Lai im lặng nhìn anh, co được duỗi được không nhụt chí.

Ngón tay cô vô tình chạm vào gấu áo vest của anh, sau đó cô nhẹ nhàng nhéo gấu áo vest của anh, "Sếp Chu."

Chu Túc Tấn để tài liệu trong tay lên bàn, liếc nhìn cô, dừng một lát, “Lần này đồng ý với cô. Không có lần sau.”