Chương 17: Sếp Chu, lúc anh đến đón tôi đừng quên lộ mặt

Nhận được địa chỉ và thời gian tiệc rượu, Chu Túc Tấn chuyển cho trợ lý, dặn trợ lý tra xem người tổ chức tiệc là ai.

Chuông cửa vang lên, Lục An không mời mà đến.

“Có chuyện gì?” Chu Túc Tấn hất cằm về phía quầy bar, ý bảo anh ta tùy ý.

Lục An không khách sáo, mở chai rượu đắt nhất, chậm như rùa nói: “Không có chuyện gì không thể đến chỗ cậu à? Cậu tân gia, tôi không thể giả vờ không biết.”

Anh ta mua một món quà tân gia lớn, đang trên đường đưa đến.

Lục An lấy hai cái ly đế cao, một cốc vẫn chưa rót, Chu Túc Tấn lấy tay chặn lại: “Cậu tự uống đi.”

Anh ta bỏ cuộc, đóng nút chai lại.

Ngồi trước cửa sổ sát đất 270 độ uống rượu, nhìn sông núi bao quanh, mây mù lượn lờ, đây không phải là những ngày tháng thần tiên sao.

Dường như có thể hiểu vì sao Chu Túc Tấn muốn mua một căn hộ cao cấp cao tầng ở Giang Ngạn Vân Thần.

“Sau này không có chuyện gì cố gắng đừng tới.”

“Hả?”

Lục An đang say mê trước cảnh đẹp Giang Thành, không dám tin điều này được nói ra từ người bạn chơi từ nhỏ đến lớn với anh ta.

“Không phải, vì sao tôi không thể đến? Nhà trên toàn thế giới của cậu đều tùy ý cho tôi ở, xe cũng tùy ý cho tôi mượn lái, vì sao tôi không thể đến đây?”

Anh ta nhấp một ngụm rượu lớn, không công bằng: “Tôi cũng không dẫn người linh tinh đến.”

Chu Túc Tấn: “Vậy cũng không được.”

Lục An nhìn chằm chằm anh: “Cậu thực sự mua vì Vệ Lai đấy à?”

Lần đầu tiên, Chu Túc Tấn không lười trả lời câu hỏi như này mà cho một câu trả lời, mặc dù chỉ có một chữ: “Ừ.”

“Cậu và Vệ Lai rốt cuộc là như nào? Ngồi tên lửa cũng không nhanh bằng tốc độ của cậu! Cô ấy là tiên nữ hạ phàm?” Lục An sắp tò mò đến c h ế t với người tên Vệ Lai này rồi.

Cô ấy và Chu Túc Tấn mới quen nhau bao lâu, đãi ngộ sắp bằng anh ta rồi.

Không, đã vượt qua anh ta.

Thời gian sau đó bất luận là hỏi như nào Chu Túc Tấn cũng không đáp.

Lục An khó lòng buông nỏ: “Chuyện tình cảm của tôi không giấu gì cậu, chuyện gì cũng nói với cậu, vậy mà cậu còn đề phòng tôi.”

Chu Túc Tấn ngẩng đầu: “Cậu nói với tôi cái gì?”

Lục An: “...”

Sao lại không nói?

Bỏ đi, đều là chuyện quá khứ nhắc đến làm gì.

Anh ta ngậm miệng uống rượu.

Điện thoại để trên quầy bar của Chu Túc Tấn có tin nhắn đến, anh mở ra xem, là trợ lý Dương Trạch.

【Sếp, tối thứ sáu Vệ tiểu thư tham gia tiệc rượu hàng năm của tập đoàn Vận Huy.】

Chu Túc Tấn:【Tôi biết rồi.】

Ông chủ tập đoàn Viễn Huy - Ôn Trường Vận là bố vợ bạn chơi từ nhỏ của anh, khi đó anh và Lục An đến Giang Thành đầu tư, chính người bạn từ nhỏ này ra KPI.

“Uống xong ly này về đi, gần đây tôi nhiều việc.” Anh hạ lệnh đuổi khách.

Lục An dám tức không dám nói, vì để cân bằng tâm lý, trước khi rời đi đã đem theo nửa chai rượu còn lại đi cùng.

Tiễn Lục An, Chu Túc Tấn về thư phòng làm việc tiếp.

Hai năm tới cần phải thường xuyên đến Giang Thành, không thể nào không kinh doanh, vậy là đầu tư thêm mấy dự án ở khu công nghiệp Giang Thành. Vẫn như cũ liên quan đến vật liệu bán dẫn, nhiều bên tham gia, chuyện cần cân đối có rất nhiều.

Thứ sáu, 2 rưỡi chiều, Chu Túc Tấn đến hội sở kinh doanh ở Giang Thành, có hẹn bàn chuyện ở đây.

“Sếp, bọn họ đã đến rồi.”

Dương Trạch nhanh chân lên đón, làm trợ lý của Chu Túc Tấn, trước đây về cơ bản lúc đi công tác anh ta đều như hình với bóng, có điều bây giờ sếp không ở khách sạn mà ở nhà riêng, anh ta cố gắng hết sức tàng hình, chỉ xuất hiện lúc đàm phán.

Chu Túc Tấn vừa đi vừa dặn: “Buổi tối để trống thời gian từ 7 giờ đến 7 giờ 50, đến tiệc rượu của tập đoàn Vận Huy một chuyến. Sau 10 giờ còn có người hẹn tất cả đều từ chối.

“Vâng.”

Sếp chỉ để trống 50 phút đi đến tiệc rượu còn bao gồm cả thời gian đi đường, ở lại tiệc rượu nhiều nhất ba đến năm phút, qua đó có lẽ là để chào hỏi với chủ tịch tập đoàn Vận Huy.

10 giờ là đi đến tiệc rượu đón Vệ tiểu thư.

Dương Trạch gửi hai thời gian này cho chú Diêm, bảo chú Diêm chuẩn bị sẵn tuyến đường đi tốt nhất.

Tiệc rượu 7 rưỡi mới bắt đầu, 7 giờ 20 Chu Túc Tấn đã đến nơi, gây ra chấn động không nhỏ.

Ông chủ tập đoàn Vận Huy Ôn Trường Vận đích thân tiếp đón, xin lỗi vì không tiếp đón từ xa.

“Chú Ôn, chú khách sáo rồi ạ.” Chu Túc Tấn lấy rượu từ khay của người phục vụ, kính Ôn Trường Vận một ly.

Ở Giang Thành có đủ loại tiệc tối và tiệc rượu không mời được anh, hôm nay anh có thể chủ động đến, lại không gọi là chủ tịch Ôn, hoàn toàn không phải vì bạn chơi từ nhỏ.

Ôn Trường Vận: “Cháu đến Giang Thành lúc nào thế? Có thời gian đến nhà chú ăn cơm.”

Trước tiên Chu Túc Tấn khách sáo đồng ý, lại nói: “ Tối qua ạ. Có hẹn bàn chuyện đầu tư.” Anh để ly trống về khay phục vụ, lại lấy một ly khác, “Chú Ôn, cháu xin lỗi không tiếp chuyện được, bàn bên kia còn có người đang đợi cháu.”

Kính liền hai ly, nói chuyện không đến mười phút, Chu Túc Tấn rời khỏi tiệc rượu.

7 giờ 35 Vệ Lai mới đến, vừa mới bước vào sảnh tiệc đã bị mấy người bạn plastic vây quanh, mấy người này đều là trước đây cô thông qua Chương Nham Tân quen biết. Mỗi lần gặp mặt không bớt được chuyện thăm dò, có lúc còn nói bóng gió mấy câu, dù sao cũng chẳng thật lòng gì.

“Lai Lai, gần đây cậu bận gì thế, nhớ cậu c h ế t mất. Sếp Chu nhà cậu, nghe nói anh ấy ở Giang Thành, sao không đến cùng cậu?”

Vệ Lai cười: “Anh ấy không rảnh.” Cố ý dừng một lát, lại không nhanh không chậm nói: “Muộn chút anh ấy bận xong đến đón tớ.”

Trong lòng mấy người đều không giấu được tức giận, bớt bớt đi được rồi.

Thật sự không chia tay đã đến cùng cô rồi.

Chu Túc Tấn người ta còn đi ăn lẩu cùng đối tượng xem mắt rồi, cô vẫn còn ở đây già mồm cứng miệng.

“Nghe nói sếp Chu không thích ăn lẩu, thực sự có chuyện này sao?”

Từ đầu đến cuối Vệ Lai vẫn luôn cười, dùng cách chế nhạo chính mình để đánh trả: “Nghe nói? Tôi còn nghe nói mình ngồi tàu cao tốc ngay trong đêm đến Bắc Kinh khóc lóc vãn hồi Chu Túc Tấn đấy.” Sau đó lại chuyển chủ đề, “Không phải các cậu đều biết tôi thích ăn lẩu nhất sao, anh ấy thường xuyên ăn ở nhà với tôi.”

Không biết xấu hổ.

“Vệ Lai, đã lâu không gặp.” Người chào hỏi với cô là Mặc Địch, hôm nay Chương Nham Tân có việc, không đi cùng cô ta.

Vệ Lai gật đầu, không biểu cảm gì.

Mấy người bạn plastic của cô nghiêng mắt nhìn Mặc Địch, có người còn cười nhạo Mặc Địch. Vệ Lai đã quen, bọn họ không phải vì bất bình thay cô mà là chẳng ưa gì Mặc Địch, bởi vì gia thế bọn họ đều rất tốt nên căn bản không sợ đắc tội Mặc Địch.

Mặc Địch cũng chẳng vừa mắt mấy người này, cụng ly với Vệ Lai.

Cô ta biết Vệ Lai hận cô ta, bởi vì trong công việc Vệ Lai đã cống hiến hết mình cho cô ta. Tình cảm của cô ta đối với Vệ Lai rất phức tạp, đố ký lại áy náy.

Mặc Địch uống hết ly rượu, “Vốn dĩ muốn tìm cô và sếp Chu cùng uống một ly, không ngờ anh ấy lại rời đi nhanh như vậy, để hôm khác có cơ hội vậy.”

Cô ta cầm ly rượu không rời đi.

Vệ Lai ngây người, Chu Túc Tấn qua đây rồi?

Anh không nói sẽ tham gia tiệc rượu.

Mấy người bạn plastisc cũng hoang mang, hỏi cùng một câu hỏi, Chu Túc Tấn qua đây? Lúc nào chứ?

Vệ Lai lấy điện thoại từ trong túi ra, ra bên ngoài sảnh tiệc, 【Nghe nói anh đến tiệc rượu rồi. Tôi vừa mới đến, sao không đợi tôi?】

Chu Túc Tấn gọi điện thoại qua, “Ôn Trường Vận là bố vợ bạn tôi, lát nữa sẽ đi đón cô, không thể không đi chào hỏi trước.”

Hóa ra là như vậy.

Vệ Lai rất nuối tiếc: “Nếu như anh nói trước với tôi thì tốt rồi, tôi qua đây sớm chút, còn có thể gặp anh.”

Làm sao Chu Túc Tấn không nghe ra ý đồ thực sự của cô, “Không gặp được tôi có phải là không có cách nào khoe khoang trước mặt Mặc Địch?”

Bị nhìn thấu, Vệ Lai cũng rất dứt khoát thoải mái thừa nhận: “Ừ.”

Chu Túc Tấn: “10 giờ tôi đi đón cô.”

Giọng Vệ Lai rất nhỏ: “Sếp Chu, lúc anh đến đón tôi đừng quên lộ mặt nhé.”

Chu Túc Tấn: “...”

Lại được đằng chân lên đằng đầu làm nũng với anh.

“Tôi làm việc đây.” Anh cúp điện thoại.

Vệ Lai cất điệ thoại, cô không quên chuyện mình đến tiệc rượu để làm gì, tìm cơ hội làm quen với người phụ trách khu phức hợp của tập đoàn Vận Huy.

Sau khi cô trang điểm lại quay lại sảnh tiệc, mọi người gần như đã đến đủ.

Trong hai năm yêu nhau với Chương Nham Tân, anh ta đi đâu đều dẫn cô theo, cộng thêm việc Viên Hằng Nhuệ ‘say mê’ cô, cô cũng được tính là người nổi tiếng trong vòng xã giao của Giang Thành, không ai không biết.

“Người đẹp Vệ Lai, lâu rồi không gặp. Đã lâu rồi không nhìn thấy cô, bây giờ gặp được cô không dễ gì nha.” Có người nửa đùa nửa thật chào hỏi với cô.

Vệ Lai thành thạo đối phó với những chuyện này, cười nói: “Không phải là do khóc lóc thảm thiết đến Bắc Kinh, khóc sắp mù mắt không dám ra ngoài sao.”

“Haha.” Người đó cụng ly với Vệ Lai.

Vệ Lai chỉ uống một ngụm cho có: “Tôi đi tìm người, lát nói chuyện sau.”

Tối nay người phụ trách chợ khu phức hợp vẫn luôn ngồi cùng ông chủ của Phúc Mãn Viên, ngồi cùng còn có Mặc Địch. Mọi người đang ngồi nói chuyện vui vẻ, cô đi qua chào hỏi chỉ tăng thêm xấu hổ.

Ông chủ của Phúc Mãn Viên là cậu của Mặc Địch, trong tất cả các chuỗi siêu thị ở Giang Thành, ông chủ của Phúc Mãn Viên là người có nền tảng tài nguyên mạnh nhất. Lần này Mặc Địch chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để lấy được cơ hội tiến vào khu phức hợp, chuyện này không có gì chê được.

Đổi lại cô là Mặc Địch, cô cũng sẽ giúp cậu mình như vậy.

Vệ Lai trầm tư uống hết ly rượu, bây giờ cô và ông chủ của Phúc Mãn Viên phải dựa vào bản lĩnh của chính mình rồi.

Cô lại lấy một ly rượu khác, đi tìm ông chủ tập đoàn Vận Huy, Ôn Trường Vận.

Tối nay Ôn Trường Vận là người bận nhất, đến tham gia tiệc rượu đương nhiên sẽ nói chuyện với người chủ trì. Vệ Lai đứng ở bên cạnh đợi gần một tiếng cuối cùng cùng tìm được cơ hội ông đứng một mình.

“Xin chào chủ tịch Ôn.”

Ôn Trường Vận vừa mới tiễn một người bạn tốt đến ủng hộ, đang định ra ngoài hút thuốc.

Giọng nói rất lạ, ông quay người.

“Xin chào chủ tịch Ôn, tôi là người phụ trách vận hành của siêu thị Vệ Lai, tôi tên Vệ Lai. Làm phiền ông hai phút, hai phút là đủ.”

Ôn Trường Vận nhìn cô gái trước mặt trạc tuổi con gái mình, hơi gật đầu.

Cho dù ông là người giàu nhất Giang Thành nhưng cũng không lạ gì với siêu thị Vệ Lai, có một cái đối diện tòa nhà công ty, ngày nào đi làm tan làm cũng đi qua, nhìn hơn hai mươi năm rồi.

“Cùng tên với siêu thị?”

Vệ Lai cười: “Vâng, cũng cùng tuổi.”

Cô nói thẳng ý của mình: “Làm chậm trễ hai phút quý giá của ông, tôi muốn đấu tranh để giành quyền kinh doanh siêu thị ở tầng 1 của khu phức hợp.”

Vừa nói, cô vừa lấy từ trong túi xách ra một xấp thiệp đóng bìa rời, những tấm thiệp chỉ có kích thước bằng một nửa tờ giấy A4, đây là một quyển kế hoạch dự án khác.

“Chủ tịch Ôn, ông xem qua đi.”

Ôn Trường Vận vừa là chủ tịch nhưng cũng là một người cha vô cùng yêu thương con gái, ông luôn suy nghĩ xem con gái mình khi kêu gọi đầu tư có thận trọng như vậy hay không.

Anh kìm nén cơn thèm thuốc lá, hất cằm về phía khu vực VIP: “Qua bên kia ngồi đi.”

“Cảm ơn chủ tịch Ôn.”

Trong quyển dự án đó Vệ Lai để rất nhiều ảnh: “Đây là cách bố trí cửa hàng do tôi thiết kế lại cùng với một nhà thiết kế. Mỗi cửa hàng đều có một phong cách thống nhất, nhưng bộ phận thiết kếlại có những đặc điểm riêng.” Nó cũng tập trung thể hiện sự sáng tạo của quầy sách miễn phí và phòng tự học, đồng thời sử dụng ngôn ngữ ngắn gọn nhất để phản ánh ý tưởng quản lý kinh doanh của siêu thị trên trang tiêu đề của quyển dự án một cách rõ ràng.

Đây là tài liệu dự án sáng tạo nhất mà Ôn Trường Vận từng thấy, bỏ vào túi xách rất tiện lợi, nếu không mang bản sao của tài liệu đến tham gia tiệc rượu sẽ không phù hợp. Quyển dự án có tổng cộng tám trang, trong đó có bảy trang là hình ảnh, chỉ có một trang là chữ.

Vậy nên hai phút đủ xem hết.

Ông xem lại lần nữa từ đầu.

Phong cách tổng thể của siêu thị theo kịp tốc độ của giới trẻ, nhưng ý tưởng kinh doanh của siêu thị là thực tế, tìm kiếm sự thay đổi trong khi vẫn duy trì sự ổn định.

Một số sự hợp tác thường chỉ là sự ăn ý về một phương diện quan niệm nhất định và không có quá nhiều lý do phức tạp.

Ôn Trường Vận quay mặt ra hiệu cho thư ký cách đó không xa đi tới: "Lưu lại thông tin liên lạc của Tiểu Vệ, đưa danh thϊếp của cô ấy cho Lư Tùng, nói là ý của tôi."

Thư ký ngạc nhiên nhìn cô gái tên Vệ Lai này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể trong thời gian ngắn ngủi mấy phút khiến chủ tịch quyết định quyền kinh doanh siêu thị.

“Vâng, chủ tịch.”

Lư Tùng chính là người phụ trách khu phức hợp, có thể đưa danh thϊếp của cô cho Lư Tùng để Lư Tùng chủ động thêm bạn với cô, chuyện này căn bản đã thành, Vệ Lai cảm ơn Ôn Trường Vận lần nữa.

Lúc này ở lối vào sảnh tiệc lại có một vụ náo động khác.

Thư ký nhìn qua, không dám tin: “Chủ tịch, tổng giám đốc Chu lại đến rồi.”

Ôn Trường Vận lúc này đang ngồi không nhìn ra là ai, trong khách mời tối nay có năm sáu ông chủ họ Chu, ông hỏi: “Tổng giám đốc Chu nào?”

Thư ký: “Chu Túc Tấn ạ.”

Ôn Trường Vận hơi giật mình, vội vàng đứng dậy đi qua.

Vệ Lai đứng dậy khỏi ghế sô pha, cũng đi theo ông.

Chu Túc Tấn cười nhẹ, đưa tay ra: "Chú Ôn, lại làm phiền chú rồi.”

Ôn Trường Vận đã cảm nhận được bất thường tối nay nhưng vẫn không đoán được bất thường ở đây, ông đùa: “Chú thụ sủng nhược kinh đây. Chúng ta lên lầu uống một ly?”

Trên lầu có phòng VIP, yên tĩnh.

Chu Túc Tấn: “Cháu không uống ạ.”

Nói rồi anh đưa tay về phía Vệ Lai, ra hiệu cô đi qua, lại nghiêng mặt tiếp tục nói chuyện với Ôn Trường Vận: “Trước đó vội đi trước mấy phút, cô ấy không nhìn thấy cháu liền không vui. Lần này đặc biệt đến đón cô ấy, rượu để lần sau cháu lại uống ạ.”