Chương 20: Nơi duy nhất có thể trốn là trong lòng anh

【Tôi đưa dì đến quán ăn ăn cơm.】

Chu Túc Tấn gửi tin nhắn cho Vệ Lai, cô mới từ ngoài về chắc là vẫn chưa ăn cơm, phòng cô cũng đến quán ăn, anh thông báo với cô một tiếng.

Lúc này trên văn phòng tầng hai.

Vệ Lai lấy bản dự thảo thỏa thuận hợp tác cho mẹ xem, ở tập đoàn Vận Huy cả một buổi chiều, hợp tác xong xuôi, nội dung trong thỏa thuận cũng được thương thảo xong.

“Mẹ, mẹ xem đi, nếu như không có vấn đề ngày mai sẽ bắt đầu quy trình hợp đồng, tuần sau có thể dọn vào và trang trí.”

Trình Mẫn Chi chỉ xem những điều khoản quan trọng, con gái làm bà còn có gì không yên tâm chứ.

Bà cất thỏa thuận, “Đi, đi ăn cơm trước. Hôm nay không ăn cơm hợp, chúng ta đến quán ăn chúc mừng.”

Vệ Lai cười, “Vậy con phải gọi thêm mấy món.”

Đeo túi lên, cô khoác tay mẹ đi về quán ăn lâu đời.

Điện thoại ở trong túi, vẫn luôn không lấy ra xem.

Đến quán ăn, vừa hay ở tầng một có bàn khách mới ăn xong, nhân viên phục vụ đang dọn bàn.

Vệ Lai: “Mẹ, chúng ta ngồi dưới này đi.”

“Được.” Trình Mẫn Chi cũng lười trèo lên tầng hai.

Bà dọn xong, Vệ Lai lấy điện thoại ra định quét mã gọi món mới nhìn thấy tin nhắn Chu Túc Tấn gửi cho cô mười lăm phút trước.

【Sếp Chu, tôi vừa nhìn thấy…】

Chu Túc Tấn nhìn dấu ba chấm đoán được cô đã ở quán ăn,【Đang xếp hàng?】

Vệ Lai:【Không, vừa hay tầng một có bàn trống.】

【Mọi người ở trên tầng hai sao?】Cô hỏi.

【Ừ.】Chu Túc Tấn liếc nhìn dì ngồi đối diện đang nhiệt tình thảo luận làm sao để tổ chức sinh nhật cho dượng, nói với Vệ Lai: 【Không sao, không gặp được.】

Ngoại trừ sinh nhật tuổi 50 của dượng, bây giờ dì hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm cái khác.

【Dì biết cô tên Vệ Lai, nhà mở siêu thị. 20 tháng 10 về nhà cùng tôi.】

Vệ Lai chưa chuẩn bị sẵn tâm lý:【Nhanh vậy sao?】

Dù sao gia đình nhà anh cũng không phải gia đình bình thường, hơn nữa còn giả vờ làm bạn gái, cô không tránh khỏi căng thẳng. Có một số chuyện gặp mặt mới có thể nói rõ.

【Bây giờ muốn gặp mặt không?】

Chu Túc Tấn:【Gặp kiểu gì?】

Vệ Lai:【Vào nhà vệ sinh.】

“.....”

Nửa phút trôi qua anh cũng không trả lời cô, Vệ Lai tưởng anh đã đi qua, cô đưa túi cho mẹ cầm, chỉ hướng nhà vệ sinh.

Quán ăn chỉ có tầng một có nhà vệ sinh, cô đi qua tìm Chu Túc Tấn.

Không nhìn thấy anh ở giữa bồn rửa mặt.

Có lẽ là anh ở trong nhà vệ sinh nam, cô nghĩ như vậy.

Đợi một lúc vẫn không đợi được anh.

【Sếp Chu, tôi ở bên cạnh bồn rửa mặt.】

Chu Túc Tấn bất lực, nói với dượng: “Con xuống nhà vệ sinh dưới tầng.”

Vừa rồi anh không trả lời là không có ý định đi, bảo anh đến cửa nhà vệ sinh đợi người chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ có cô mới có thể làm được.

Vệ Lai đang đứng đối diện gương chỉnh tóc, từ trong gương có thể nhìn thấy anh.

Anh đến gần cô mới quay đầu.

“Sao đột nhiên lại gặp phụ huynh? Không phải nói chưa đến lúc sao?”

Điều cô lo lắng là: “Chúng ta vẫn chưa thân, dường như không hiểu gì về đối phương, đến lúc đó rất dễ có sơ sót.” Mấy ngày nay cô đã cố gắng hết sức xem anh làm bạn trai mình, cũng xem mình là bạn gái của anh, nhưng anh rất bị động.

Kịch một người rất khó diễn.

Chu Túc Tấn đi đến trước bồn rửa mặt, mở vòi nước rửa tay, “Không sơ sót được. Về nhà cô ở bện cạnh tôi, đừng rời khỏi tầm mắt tôi, không rời khỏi mọi người sẽ không có cách nào nói chuyện.”

Cũng chỉ có thể làm như vậy.

Vệ Lai: “Ngày 20 là ngày gì đặc biệt sao?”

“Tổ chức sinh nhật 50 tuổi trước của dượng tôi.”

Vệ Lai nghe thấy chữ ‘trước’. xem ra tiệc sinh nhật là cố ý để cô và Chu Túc Tấn chuẩn bị, áp lực càng lớn hơn.

Chu Túc Tấn đóng vòi nước lại, rút một tờ giấy bình tĩnh lau tay, nhìn cô, “Không cần nghĩ nhiều quá, diễn tự nhiên là được.”

“Về thôi.” Anh ném tờ giấy vào thùng rác.

Vệ Lai đi đằng sau anh, lúc này có hai người đàn ông uống nhiều rượu tiến tới nhưng cũng không quá say, một người vỗ vai người còn lại, “Người anh em, cậu nghe tôi nói/”

“Người anh em, nghe tôi, cậu nghe tôi nói.”

Lặp đi lặp lại câu nói này mãi.

Chu Túc Tấn bước chậm lại, giơ cánh tay ra chắn Vệ Lai lại, tránh cho cô bị hai người đi không vững này đâm phải.

Vệ Lai đang suy nghĩ lúc đến nhà anh mặc gì mới thích hợp, lại suy nghĩ chuẩn bị quà gì tặng cho dượng, không chú ý hai người đang tiến tới.

Đột nhiên nhìn thấy Chu Túc Tấn không quay đầu lại nhưng tay lại giơ ra, trước đây Chương Nham Tân cũng nắm tay cô đi đường như này. Dường như theo bản năng, cô đưa tay mình qua cho anh nắm.

Tưởng anh đang thử thói quen nắm tay, để chuẩn bị cho lúc về nhà.

Chu Túc Tấn dừng chân lại, quay người nhìn cô, nói thẳng: “Chắn giúp cô không phải muốn nắm tay cô.”

Vệ Lai vội vàng thu tay lại, đầu ngón tay giống như bị bỏng, cô giả vờ bình tĩnh: “Anh xem xem ngay cả một chút ăn ý chúng ta cũng không có, dì là người từng trải, chắc chắn có thể nhìn ra.”

Phía trước là đại sảnh, cô xua xua tay bước nhanh đến bàn ăn của mình.

Chu Túc Tấn lên tầng, dì đang gọi điện thoại cho khách sạn, hẹn đầu bếp chuẩn bị tiệc sinh nhật trong nhà.

Anh ở trong nhà vệ sinh bao lâu dì cũng không để ý.

Ninh Như Giang gọi mấy cuộc điện thoại, hai mười ngày sau tổ chức sinh nhật.

Mở tiệc chúc mừng ở nhà, tổng cộng mời bốn bàn.

Lấy danh nghĩa tổ chức sinh nhật, gọi tất cả mọi người đến chúc mừng cháu ngoại có bạn gái.

“Vệ Lai thích ăn gì? Dì chuẩn bị quà gặp mặt cho con bé.” Ninh Như Giang hỏi cháu ngoại.

Chu Túc Tấn không biết Vệ Lai thích cái gì, bây giờ anh chỉ biết cô ăn cơm chiên hải sản nhưng không ăn hải sản, còn thích ăn rong biển khô.

Chiếc áo của cô lúc anh cầm cũng không chú ý xem của nhãn hiệu nào.

Anh nói: “Tặng quà cô ấy không bằng dẫn cô ấy đi bữa tiệc tối nào đó một vòng.”

Ninh Như Giang cười đồng ý: “Không vấn đề, đừng nói một vòng, mười vòng cũng được. Nhưng quà nên tặng vẫn phải tặng, là vấn đề lễ nghi.”

“Đừng tiếc tiền thay dì, người con thích dì cũng thích.”

Chu Túc Tấn: “Không cần phải đi tìm hiểu cô ấy thích gì ngay lập tức đâu ạ.”

Câu trả lời này rất Chu Túc Tấn, Ninh Như Giang không hề nghi ngờ, nếu như cháu ngoại hiểu rõ mọi thứ về bạn gái, bạn gái thích gì không thích gì đều biết bà mới cảm thấy khả nghi.

“Vậy quà dì tự chuẩn bị.”

Tối đó về Giang Ngạn Vân Thần Ninh Như Giang bắt đầu thu dọn hành lý, dượng nói: “Nửa đêm không ngủ bà còn làm gì đấy. Mau ngủ đi.”

“Bắt buộc tối nay phải dọn xong, ngày mai chúng ta quay về.”

“Vừa đến bà đã về rồi?”

“Trà mua rồi, rượu kê Giang Thành cũng uống rồi, không đi còn định ở đây đón tết sao?”

Bà là một trưởng bối có ý thức, ở đây sẽ làm chậm trễ thời gian hẹn hò của đôi tình nhân.



Hai ngày nay Vệ Lai rất bận, cho dù dì và dượng không về cô cũng bận không có thời gian rảnh hẹn hò.

Bận ký hợp đồng với khu phức hợp Vận Huy để hoàn tất thủ tục, bận chọn quà thích hợp cho mấy trưởng bối nhà Chu Túc Tấn, còn bận tham gia hôn lễ của bố.

Đám cưới của bố tổ chức vào buổi trưa ngày 3 tháng 10, nghiêm túc mà nói không tính là đám cưới, chỉ là bữa tiệc mời những người bạn bè người thân thân thiết, không có kế hoạch lễ cưới, thậm chí đến người chủ hôn cũng là một luật sư trẻ ở công ty luật của bố.

Dù sao mọi thứ đều đơn giản.

Có điều bố vẫn nghiêm túc chuẩn bị một đoạn lời thề lúc kết hôn, mặc lên mình bộ vest cắt may chỉnh tề, đeo một chiếc cà vạt màu tím, cài hoa cài áo.

Hoàn toàn không nhìn ra được bố đã bốn chín tuổi, nếu như nói với mọi người năm nay bố mới hơn bốn mươi chắc chắn mọi người đều tin.

Vệ Lai ngồi ở ghế trống bên cạnh, nhìn bố đang nói chuyện với nhϊếp ảnh gia, tưởng tượng lần đầu bố kết hôn như thế nào.

Khi đó bố mới hai tư tuổi, phong nhã hào hoa.

Gần đây mẹ không ở Giang Thành, nhân kỳ nghỉ 1 tháng 10 cùng bạn bè ra ngoài du lịch.

Trong ấn tượng trước giờ mẹ chưa bao giờ đi chơi trong ngày nghỉ lễ, rất nhiều người đều tập trung đi du lịch trong ngày lễ, mẹ lại là người không thích náo nhiệt vậy mà năm nay lại ra ngoài tham gia náo nhiệt.

Lý do là có tuổi rồi thích náo nhiệt.

Cô không đoán được mẹ còn bao nhiêu tình cảm với bố, nhưng chắc chắn đã có lúc khó mà bình tĩnh được.

Từ năm mười mấy tuổi đã yêu người đó, bây giờ lại kết hôn lên vợ lên chồng cùng người khác.

“Lai Lai, qua đây.” Bố vẫy tay với cô.

Vệ Lai hoàn hồn, điều chỉnh cảm xúc cười đi qua.

Vệ Hoa Thiên quay người nói với Triệu Mân: “Bà gọi Nhất Hàm qua đây, chúng ta chụp một bức chân dung cả nhà.”

Ông và con gái đã năm sáu năm không chụp ảnh chung, có lẽ còn lâu hơn.

Hôm nay là ngày đặc biệt, chụp ảnh cả gia đình là điều đương nhiên.

Vệ Lai và Triệu Nhất Hàm mặc cùng một kiểu váy nhưng khác màu, là dì đã chuẩn bị từ trước đó cho hai người, khi đó Triệu Nhất Hàm đưa váy đến cho cô mới có câu chuyện sau này.

Lúc chụp ảnh nhϊếp ảnh gia nói cười mấy lần, cười vui vẻ lên chút. Có lẽ là đang nói cô, bởi vì cảm giác bản thân cười không được tự nhiên.

Triệu Nhất Hàm cao hơn cô, bàn tay đặt trên đầu vai cô nhẹ nhàng vỗ mấy cái.

Chụp xong ảnh họ hàng trong nhà cũng lần lượt đến, bố và dì qua đó tiếp đón.

Vốn dĩ Vệ Lai không muốn ngồi bàn chính, bị Triệu Nhất Hàm gọi qua.

Bàn chính cách sân khấu quá gần, hôn lễ bắt đầu người dẫn chương trình mời bố và dì lên sân khấu, cô có thể nhìn rõ được tất cả biểu cảm trên mặt bố.

Lúc bố đọc lời thề, cô dùng ngón tay ấn nhẹ vào khóe mắt.

Cô hy vọng bố hạnh phúc, nhưng bây giờ lại không nói rõ được sự khó chịu trong lòng.

“Vậy chúng ta cũng mời Lai Lai và Nhất Hàm lên sân khấu.” Lúc người dẫn chương trình nhìn xuống khán đài nói câu này, cô và Triệu Nhất Hàm hơi ngây người, trước đó không có ai thông báo cho hai người còn có tình tiết này.

Nhưng người dẫn chương trình đã nói như vậy, hai người không thể không lên.

Đến lúc lên sân khấu Vệ Lai mới kịp phản ứng, đây là muốn để cho mọi người biết rằng một nhà ở chung với nhau rất hòa thuận.

Hốc mắt Vệ Lai ửng đỏ, nhân lúc người dẫn chương trình tương tác với Triệu Mân và Triệu Nhất Hàm, Vệ Hoa Thiên nhỏ giọng hỏi con gái: “Sao lại khóc rồi?” Nói rồi còn lau nước mắt cho con gái.

Vệ Lai cười: “Bị lời thề của bố làm cảm động đó.”

Vệ Hoa Thiên ôm con gái, ông có thể nhìn ra hôm nay con gái không thật sự vui vẻ, giống như vừa rồi lúc ông đọc xong lời thề, mắt ông và Triệu Mân đều đỏ, những bạn bè người thân ở dưới khán đài đều chúc phúc cho hai người. Chỉ có bọn họ mới hiểu rõ nhưng giọt nước mắt rơi ở giây phút này không liên quan gì đến hạnh phúc, là bởi vì nghĩ đến nhiều thứ.

Qua rồi.

Trở ngại.

Nhưng đều không quay lại được nữa.

Sau bữa tiệc, Vệ Hoa Thiên không tiễn người thân mà vội đi tìm con gái.

“Lai Lai, chiều về nhà đi, ông bà nội con cũng qua.”

“Dạ thôi, để hôm khác.” Vệ Lai đã sớm tìm được lý do, “Không phải siêu thị mới tiến vào khu phức hợp sao, sắp phải dọn vào trang trí, con phải phối hợp cùng công ty trang trí.”

Vệ Hoa Thiên: “Không phải còn có mẹ con sao.”

Vệ Lai sẽ không nói với bố mẹ không ở Giang Thành, “Con với mẹ phụ trách công việc không giống nhau, tất cả thiết kế và trang trí đều do con trao đổi, mẹ không hiểu.”

Vệ Hoa Thiên gật đầu, im lặng mấy giây, “Lai Lai, con… có phải con trách bố?”

“Sao có thể chứ.” Vệ Lai tiến lên ôm bố, “Con luôn hy vọng bố có thể hạnh phúc, thật đấy.”

Cô hít một hơi, “Vậy con đi đây, có hẹn 3 giờ họp.”

Vẫy tay, sau đó cô cũng không ngoảnh đầu lại.

Sau khi rời khỏi khách sạn tổ chức tiệc Vệ Lai lái xe tìm một quán cà phê yên tĩnh, chiều nay cô không có hẹn, cũng không có cuộc họp nào.

Cà phê uống được mấy ngụm Chu Túc Tấn gọi điện cho cô.

Vệ Lai hít thở sâu mấy cái mới nhận điện thoại, “Alo sếp Chu.”

Giọng cô vừa khóc xong Chu Túc Tấn có thể nghe ra: “Có chuyện gì thế?”

Vệ Lai cười: “Không có gì, hôm nay là đám cưới của bố tôi, có hơi xúc động.” Chuyển chủ đề hỏi: “Sếp Chu, anh tìm tôi có việc gì vậy?”

Tối nay Chu Túc Tấn có chuyến bay đến London, còn một tiếng nữa phải đi đến sân bay, chiếc áo đó của cô vẫn ở chỗ anh.

“Ở đâu, đưa áo qua cho cô.”

Vệ Lai hỏi trước: “Anh đưa đến sao?”

“Chú Diêm đưa qua. Một cái áo, ai đưa qua chả giống nhau.”

“Không giống nhau.”

Chu Túc Tấn phát hiện cô luôn có vô số các loại lý do, cô nói: “Tối nay anh phải rời Giang Thành sao, không gặp mặt tôi chú Diêm sẽ thấy không hợp lý.”

Hỏi cô ở đâu, qua đó đưa áo cho cô.

Vệ Lai lấy gương trang điểm ra, mắt khóc sưng rồi. Từ sau khi bố mẹ ly hôn, mười lăm năm qua cô đều giấu mọi mọi nỗi buồn trong lòng, chưa khóc một lần nào.

Nếu như mẹ không có biểu hiện gì với đám cưới của bố, cô vẫn giống như trước đây giả vờ rất vui vẻ, nhưng lần này mẹ lại không làm được chuyện không để ý, đột nhiên cô không kiềm chế được nữa.

Cô buồn thay mẹ, còn buồn hơn lúc mình và Chương Nham Tân chia tay.

【Tôi đến rồi.】

【Nhanh vậy sao?】Vệ Lai thanh toán, bước ra khỏi quán cà phê.

Chu Túc Tấn bàn chuyện gần đó, bây giờ chú Diêm đã quen thuộc với Giang Thành, lái xe qua con đường nhỏ chỉ mất bốn phút.

Nếu như là trước đây Chu Túc Tấn sẽ không xuống xe, đưa thẳng áo qua cửa sổ cho cô.

Còn mười bảy ngày nữa phải đưa cô về nhà, anh cũng cố gắng có ý tức dành nhiều thời gian ở với cô hơn, không để đến lúc về nhà hai người vẫn giống như người lạ.

Chu Túc Tấn đẩy cửa xe, xách một túi xách kiểu nam, trong đó là áo của cô.

Biết rõ nguyên nhân cô khóc, anh không nhiều lười, đưa túi cho cô.

Vệ Lai dùng hai ngón tay móc túi, im lặng mấy giây, hỏi anh: “Ngày 20 tôi tự đi Bắc Kinh?”

Chu Túc Tấn: “Tôi đến đón cô.”

Lần nữa gặp nhau là hai tuần sau, Vệ Lai nói tạm biệt với anh: “Thượng lộ bình an.”

CHu Túc Tấn chỉ thấy cô nói xong nhìn chéo về phía sau anh, lông mày hơi nhíu lại.

“Nhìn thấy ai rồi?” Anh hỏi.

Vệ Lai vội vàng thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Là Mặc Địch và bố cô ta, bọn họ vừa định lên xe lại đột nhiên đi về phía chúng ta, có lẽ là đến chào hỏi anh.”

Ra ngoài không mang kính râm, nếu như để Mặc Địch nhìn thấy cô khóc, còn không biết tưởng tượng như nào nhưng nó thực sự kiểm chứng cho câu cô khóc đến Bắc Kinh vãn hồi Chu Túc Tấn. Cô chỉ đôi mắt vẫn chưa kip tiêu sưng của mình, “Làm sao đây?”

Chu Túc Tấn trầm giọng nói: “Hết cách rồi.”

Trước mặt Mặc Địch, thể diện của Vệ Lai to hơn trời, không có kính râm cũng không có chỗ nào trốn, cô chỉ có thể cầu cứu Chu Túc Tấn, chỉ trước người anh, “Tôi mượn chỗ này của anh trốn một lúc.”

Chu Túc Tấn cúi xuống nhìn cô.

Vệ Lai giải thích: “Thực sự tôi không muốn gặp cô ta.”

Chu Túc Tấn: “Sao, bây giờ lại không muốn gặp nữa rồi à? Lúc ở tiệc rượu không phải nhìn khắp nơi tìm cô ta sao.”

Vệ Lai nhìn thẳng vào anh: “Sếp Chu.”

Bên kia hai bố con Mặc Địch ngày một đến gần.

Nơi duy nhất có thể trốn chỉ có trong lòng anh.

Chu Túc Tấn giơ tay lên nói: “Qua đây.”

“Cảm ơn sếp Chu.”

Hai tay Chu Túc Tấn vòng qua cô, cúi xuống nhìn cô: “Ngày nào cũng sân si cô không mệt sao?”

Vệ Lai ở trong lòng anh, cuối cùng cũng an toàn rồi, lắc đầu, “Không mệt.”