Chương 22: Vậy hai năm sau hết hạn, anh lại tiếp tục hợp đồng với tôi

Trình Mẫn Chi cảm giác mình ở đây sẽ trở ngại con gái nói chuyện, chỉ văn phòng mình, bà về trước.

Mẹ không ở bên cạnh cô thoải mái hơn nhiều.

Đầu bên kia điện thoại, Chu Túc Tấn nói: “Mở cửa hàng bên đó ngược lại lại hợp ý dì tôi.”

“Làm nghiên cứu thị trường chưa?” Anh hỏi thêm một câu.

Câu nói vừa rồi tiện để anh mua đồ nói với Chu Túc Tấn chỉ là câu nói đùa để điều chỉnh bầu không khí, vốn dĩ không mong đợi anh sẽ trả lời.

Vệ Lai trả lời anh: “Làm rồi.”

Cũng phân tích thói quen tiêu dùng và sở thích của người tiêu dùng xung quanh, sau khi xem xét toàn diện quyết định chọn Giang Ngạn Vân Thần. Trước mắt có đủ vốn cô dự định trong năm nay sẽ mở thêm một hai cửa hàng nữa.

Năm tới tốc độ mở rộng cửa hàng sẽ được đẩy nhanh, số lượng cửa hàng của đối thủ cạnh tranh siêu thị Phúc Mãn Viên toàn thành phố đã vượt qua bảy mươi cửa hàng, bọn họ chỉ bằng một phần năm Phúc Mãn Viên.

Khi số lượng cửa hàng tăng lên, các loại rủi ro cũng đi kèm, tuy nhiên đội ngũ quản lý hiện tại của siêu thị bọn họ lại không đủ nhận thức và năng lực kiểm soát rủi ro.

“Sếp Chu, trong quan hệ tài nguyên của anh có bao gồm anh không?”

“Đánh chủ ý lên người tôi rồi?”

“Ừ.”

Cô rất thẳng thắn.

Chu Túc Tấn đi vào phòng ngủ nhẹ đóng cửa lại, đang nói chuyện điện thoại với người khác giới anh không đi đến bên giường mà đứng bên cửa sổ kéo rèm ra.

Lúc này sông Thames đã yên tĩnh lại.

Anh nói với điện thoại: “Đánh chủ ý lên người tôi rồi, muốn tôi làm gì?”

Vệ Lai vào thẳng vấn đề: “Muốn anh làm cố vấn kiểm soát rủi ro cho siêu thị Vệ Lai hai năm, có được không?”

Chu Túc Tấn: “.....”

Anh bất lực bật cười, dừng một lúc, trong giọng nói không mang theo ý cười: “Cô cảm thấy có được không?”

Để nhị công tử nhà họ Chu, tổng giám đốc của tập đoàn Khôn Thần làm cố vấn kiểm soát rủi ro cho một siêu thị cỏn con ở Giang Thành, ai nghe được đều cảm thấy cô suy nghĩ viển vông.

“Không phải trước đây cô làm đầu tư mạo hiểm sao, còn cần tìm tôi?”

“Cần, kinh nghiệm kiểm soát rủi ro của tôi không đủ.”

Vệ Lai hỏi thẳng anh: “Sếp Chu, anh chỉ cần nói xem có tính là quan hệ của anh không?”

“Không tính.”

Chu Túc Tấn nhìn thời gian, bên này của anh sắp gần sáng, kết thúc điện thoại, “Làm cố vấn kiểm soát rủi ro tôi không có thời gian, nếu như có chuyện gì cô không chắc chắn có thể hỏi tôi, như vậy được rồi chứ? Tuần sau đến Giang Thành tôi dành hai tiếng cho chủ tịch Viên. Còn chuyện gì khác không?”

Vệ Lai lại hỏi: “Sếp Chu, anh ở thành phố nào vậy?”

“London.”

“Vậy ngủ ngon.”

Cúp điện thoại, Vệ Lai ngồi im trước màn hình máy tính hai phút, đứng dậy đi đến văn phòng của mẹ bên cạnh, nói với mẹ đã thỏa thuận xong, có thể trả lời chủ tịch Viên.

Trình Mẫn Chi cảm thán, Chu Túc Tấn này rốt cuộc thích con gái mình nhiều bao nhiêu mới dễ dàng cho đi tài nguyên cá nhân của mình.

“Lai Lai, bọn con mới chỉ là người yêu không phải vợ chồng.”

Vệ Lai hiểu mẹ muốn nói cái gì, Chu Túc Tấn chỉ là bạn trai cô, không thể nào xem sự giúp đỡ của anh là điều đương nhiên, hơn nữa không có chừng mực.

“Mẹ, con có tính toán, con cũng đối tốt với anh ấy, nếu không anh ấy đã không đơn phương đánh đổi.”

Cô và Chu Túc Tấn lấy những gì cần lấy, vì để diễn tốt vai bạn gái, cô đã cố gắng hai trăm phần trăm.

Sau đó Trình Mẫn Chi gọi điện cho chủ tịch Viên, cụ thể như nào lúc gặp mặt nói, bảo chủ tịch Viên đợi điện thoại trợ lý Dương Trạch của Chu Túc Tấn.

Chủ tịch Viên nhìn dáng vẻ im lặng khác thường của con trai, đột nhiên ông ấy nhớ ra gì đó, cầm ly trà lên lại buông xuống, chỉ chỉ con trai: “Bố nói cho mày biết, đừng có đi tìm ông thầy bói đó của mày bói xem hợp tác với Chu Túc Tấn có khắc mày không! Mày thử tìm xem xem bố làm gì mày!”

Viên Hằng Nhuệ: “.......”

Hết đường chối cãi, oan uổng c hế t anh ta, anh ta muốn bói cho công ty lúc nào chứ?

Hơn nữa, bói thì có làm sao chứ.

Thầy bói đó cũng không nói linh tinh.



Hôm Chu Túc Tấn từ London bay về Giang Thành, Vệ Lai đã ký xong hợp đồng thuê nhà với tập đoàn Giang Ngạn, thời hạn hợp đồng ba năm, đến hạn ưu tiên tiếp tục thuê.

Hôm đó nhà thiết kế vội từ Thượng Hải đến Giang Thành, bắt đầu thiết kế cửa hàng thứ mười bảy cho siêu thị Vệ Lai.

Buổi trưa Chu Túc Tấn đến Giang Thành, hẹn chủ tịch Viên bàn chuyện.

Vệ Lai ở cửa hàng cùng với nhà thiết kế, trùng hợp không có thời gian ăn cơm cùng anh.

Giai đoạn thứ hai của Giang Ngạn Vân Thân mới được bàn giao vào năm ngoái, bởi vì số lượng ở tầng trệt có hạn nên tập đoàn Giang Ngạn lúc lựa chọn đã đặc biệt cẩn trọng, trước mắt chỉ có mấy nhà hàng tây cao cấp mới có thể tiến vào.

“Lúc thiết kế quầy sách thêm số 17 vào đó.” Cô nói với nhà thiết kế.

Nhà thiết kế đứng ở mặt tiền thô ráp trống trải cao gần sáu mét, đang tập trung suy nghĩ, không nghe rõ Vệ Lai nói gì, nghiêng đầu, “Thêm cái gì cơ?”

Vệ Lai lặp lại: “Số 17.”

Nhà thiết kế biết siêu thị này là cửa hàng thứ mười bảy, nhưng cửa hàng mười sáu trước đó Vệ Lai không có yêu cầu gì liên quan, ông ấy cười: “Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

Vệ Lai gật đầu: “Quả thật có ý nghĩa khác.”

Nhà thiết kế cần phải làm rõ: “Là liên quan đến tình bạn, tình thân hay tình yêu?” Ông giải thích: “Tình cảm khác nhau, các yếu tố trình bày cũng khác nhau.”

Im lặng rất lâu, Vệ Lai nói: “Không biết nên định nghĩa như nào nữa.”

Nhà thiết kế có người có cảm xúc tinh tế và nhạy cảm, “Hiểu rồi.”

Ông ấy nhìn Vệ Lai mấy giây, “Sau này cửa hàng này miễn phí quầy sách, cô có thường xuyên đến đây không?”

Vệ Lai nói thật: “Chắc là có.”

Hai tay nhà thiết kế chống eo, ngẩng đầu nhìn xung quanh mặt tiền, nghĩ nghĩ rồi thương lượng với Vệ Lai: “Ở khu này, nhu cầu phòng tự học của chủ sở hữu về cơ bản gần như bằng không, đổi thành quầy sách miễn phí và góc uống cà phê, thế nào?”

Vệ Lai không hề do dự, trước đó cô cũng suy nghĩ tương tự như này.

Bận việc xong về văn phòng đã gần 5 giờ, tối nay Chu Túc Tấn đến nhà ăn cơm. Cô báo cáo ngắn gọn ý tưởng thiết kế của mình với mẹ, cùng mẹ tan làm sớm và mua một ít thực phẩm tươi sống ở siêu thị dưới lầu để mang về nhà.

Xe của cô vừa rời đi chưa được bao lâu, xe của Vệ Hoa Thiên tiến vào bãi đỗ xem.

15 năm rồi ông chưa từng đến lại nơi này.

Bởi vì trong lòng ông từ đầu đến cuối không muốn đối mặt với chuyện năm đó sao ông lại nỡ ly hôn với bà, vì vậy không muốn đến đây.

Tòa nhà văn phòng bên cạnh và quán ăn cách đó không xa, lúc đó mỗi ngày ông đều đợi ở cổng siêu thị để đón vợ cũ về nhà, trên đường về bà thường xuyên mệt đến nỗi ngủ quên.

Mỗi dịp nghỉ lễ, vợ cũ bận đến mức cơm cũng không ăn, bà luôn nói khi nào kiếm đủ tiền sẽ nghỉ hưu sớm và bù tuần trăng mật.

Mãi cho đến lúc ly hôn bọn họ cũng không thể có một lần đi du lịch hẳn hoi.

Hồi ức trong qua khứ như dòng nước lũ cuộn lại.

Vệ Hoa Thiên ngồi trong xe một lúc mới đi xuống, hôm nay ông đặc biệt đến thăm con gái, từ sau tiệc cưới hôm mùng 3, con gái bận đến mức không có thời gian liên lạc với ông.

Trước đây ông sẽ không đến đây, nhưng bây giờ không biết là mình đã nghĩ thông hay là ép mình nghĩ thông.

Con gái lớn rồi, sẽ có gia đình nhỏ của mình, ông và vợ cũ không thể nào đến c h ế t cũng không qua lại, gặp nhau chỉ cần gật đầu chào hỏi.

Sau khi đi lên tầng hai, ông theo biển hiệu tìm đến phòng làm việc của con gái, Vệ Hoa Thiên gõ cửa hồi lâu không có người trả lời.

Lúc này, có người từ phòng bên cạnh đi ra, hỏi: “Cho hỏi ông tìm ai?"

Vệ Hoa Thiên không biết người trước mặt là thư ký của vợ cũ: “Tôi tìm Vệ Lai, tôi là bố con bé.”

Thư ký của Trình Mẫn Chi cũng là lần đầu tiên gặp mặt chồng cũ của sếp: "Xin chào luật sư Vệ, Lai Lai và sếp Trình đều đã về nhà rồi. Hôm nay bạn trai của Lai Lai đến nhà ăn cơm."

Vệ Hoa Thiên sửng sốt, rất nhanh quản lý biểu cảm của mình: “Được, để tôi gọi điện cho Lai Lai, cô làm việc đi.”

Lần trước lúc con gái về nhà ăn cơm, còn nói với ông Chu Túc Tấn chuẩn bị là bạn trai, bây giờ đã ở bên nhau rồi, còn gặp mặt phụ huynh.

Đột nhiên con gái xa cách với mình, chuyện gì cũng không nói với ông, cảm giác đó rất khó nói.

【Lai Lai, có thời gian đến chỗ bố ăn cơm.】

Vệ Lai đang ở trong phòng bếp ôm mẹ làm nũng, điện thoại ở trong phòng khách, không kịp xem tin nhắn.

Trình Mẫn Chi giả vờ ghét bỏ chê phiền đẩy con gái ra, “Làm gì đó, có để cho mẹ nấu ăn không! Ra ngoài đi, ra ngoài sân nói chuyện với Chu Túc Tấn.”

Vệ Lai: “Con không đi, anh ấy cũng chê con phiền.”

Không cẩn thận là cô lại nói nhiều, Chu Túc Tấn lại không thích người bên cạnh nón chuyện phiếm, chắc chắn thấy cô phiền.

Trình Mẫn Chi cười, xem như con cái đang khoe khoang tình cảm mình và Chu Túc Tấn tốt.

“Mẹ đang nấu ăn, con nằm bò lên người mẹ mẹ nấu thế nào?”

Vệ Lai đứng dậy, nhà bếp ở hướng Bắc, không nhìn thấy Chu Túc Tấn trong sân ở hướng Nam.

Vừa rồi cô có đi ra sân, anh nói không cần ở cùng anh.

Cũng không thể cứ ở trong nhà bếp, cô rửa ít hoa quả bê ra.

Chu Túc Tấn đang xem tài liệu trong sân, trên bàn còn có mấy tập.

Nhà Vệ Lai ở là nhà tầng, tầng một tầng hai là nhà cô, tầng ba tầng bốn là của một nhà khác. Hàng xóm tầng trên thỉnh thoảng lại có người ra ban công nhìn xuống, đại khái tò mò anh là ai.

Sân nhà hàng xóm bên cạnh có trồng hai cây quế, ở ngay bên cạnh hàng rào sắt, hương thơm tràn ngập sân hai nhà.

Mùi hoa quế quá nồng, Chu Túc Tấn không ngửi quen, đứng dậy định đi vào trong nhà.

Vệ Lai bưng hoa quả ra, rửa mấy loại, hỏi anh: “Anh ăn gì?”

“Em ăn đi.” Chu Túc Tấn cầm tài liệu trên bàn lên.

Tai vách mạch rừng, có một số lời không tiện nói trong sân, anh không ăn cô cũng không miễn cưỡng, đi theo anh vào trong nhà.

“Mùi hoa quá dễ ngửi như vậy, hôm nay thời tiết lại thoải mái, sao anh không ở trong sân?” Vệ Lai nói sau lưng anh.

Chu Túc Tấn: “Phòng khách yên tĩnh.”

Vệ Lai để đĩa trái cây lên bàn trà, khoanh chân ngồi lên ghế sô pha ở bên cạnh, ở trong nhà mình không thể nào quá dè dặt, sẽ bị mẹ nhìn ra.

Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo vest anh: “Vẫn mặc à?”

Chu Túc Tấn vẫn chưa thích ứng được đây là về nhà ‘mẹ vợ’, sau khi đến vẫn luôn mặc.

Anh cởi ra, Vệ Lai tự nhiên nhận lấy.

Mắc xong áo quay lại, cô vẫn ngồi khoanh chân lên ghế sô pha, hỏi anh: “Bàn chuyện với chủ tịch Viên như thế nào? Trên phương diện kinh doanh tôi không hiểu rõ ông ấy lắm.”

Chu Túc Tấn trả lời đơn giản: “Có thể hợp tác.”

Vệ Lai nói đùa: “Xem thể diện tôi mới hợp tác có phải không?”

Chu Túc Tấn: “Không phải.”

“Anh nói phải không được à.”

Vệ Lai nghiêng người với hoa quả trong đĩa, bàn trà cách ghế sô pha một khoảng, cô sợ mình nghiêng người về phía trước quá sau sẽ ngã khỏi ghế sô pha nên một tay nắm lấy cánh tay anh, một tay với lấy hoa quả.

Từ lúc Chu Túc Tấn vào nhà đến khi ăn cơm, anh và cô chẳng nói được mấy câu, có điều cô cố ý thêm mấy động tác thân mật nhỏ, thành công vượt qua được cửa ải chỗ mẹ.

Hôm nay tất cả đồ ăn đều do mẹ xuống bếp, không để cô giúp đỡ bất cứ món nào.

Trên bàn ăn, một nửa là món Chu Túc Tấn thích ăn, một nửa là món cô thích ăn.

Vệ Lai giả vờ rất bất lực nói với mẹ: “Mẹ, mẹ xem, khẩu vị của con và anh ấy khác nhau như vậy, không thể ăn cùng nhau được.”

Trình Mẫn Chi cười: “Như vậy tốt biết bao, sau này không ai cần lo lắng món mình thích sẽ bị đối phương giành mất.”

Vệ Lai bị câu nói của mẹ chọc cười.

Bát canh ở bên cạnh Chu Túc Tấn, anh đứng dậy lấy canh.

Trình Mẫn Chi vội giơ tay ra: “Đưa cho cô, để cô đi múc, hai đứa ăn đi.”

Chu Túc Tấn đã múc một bát canh, đặt ở bên Trình Mẫn Chi: “Cô, cô không cần khách sáo đâu, cháu cũng không khách sáo, qua đây tăng ca luôn.”

Vệ Lai không xen vào, cô không lo lắng Chu Túc Tấn không ứng phó được, có kiểu nào mà anh chưa gặp qua đâu.

Trình Mẫn Chi không khách khí nữa, cởi tạp dề rồi ngồi xuống.

Hôm nay trong nhà có thêm một người ăn cơm, đối với cô mà nói đây là ngày viên mãn nhất trong mười lăm năm qua.

Vệ Lai cầm thìa bắt đầu nhặt hải sản trong đĩa, tối nay mẹ làm riêng cho cô một phần cơm chiên hải sản, cô không ăn hải sản lần nào cũng nhặt để riêng ra một bên.

Chu Túc Tấn nhìn cô, đưa cho cô một cái bát không.

Vệ Lai cho anh một ánh mắt cảm ơn, anh đồng ý giúp cô ăn hải sản cô không thích ăn là chuyện cô không ngờ tới.

Cô nhặt hết hải sản trong bát ra sau đó đưa cho anh.

Nhưng mãi cho đến khi bữa ăn kết thúc, Chu Túc Tấn buông đũa xuống anh cũng không động đến hải sản trong bát.

Hóa ra anh đưa bát không cho cô chỉ đơn giản là đưa bát, không có ý gì khác.

Mai bọn họ ngồi chuyến bay sáng sớm về Bắc Kinh, ăn cơm xong cũng không ở chỗ Trình Mẫn Chi quá muộn.

Từ chỗ mẹ đi ra, trên đường về nhà Vệ Lai mới cảm ơn Chu Túc Tấn, “Cảm ơn anh chuẩn bị nhiều quà có giá trị như vậy cho mẹ tôi.”

Không phải đắt tiền, mà có giá trị, thật lòng chính là có giá trị.

Quà là anh mang từ London về, hai bình hoa.

Mẹ thích mua các loại hoa, trong nhà sưu tập rất nhiều.

Vệ Lai nâng tấm chắn lên, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ghi chú đưa cho anh, “Đây là những câu hỏi có khả năng sẽ nhắc đến trên bàn ăn, trả lời như nào tôi đã viết chi tiết ra, anh xem đi, miễn cho đến lúc đó mỗi người lại trả lời khác nhau.”

Chu Túc Tấn nhìn mấy tấm ghi chú, “Cô còn xem việc gặp phụ huynh là công việc quan trọng sao?”

Vệ Lai: “Ừ, phải có tinh thần tôn trọng nghĩa vụ hợp đồng. Hơn nữa, hợp tác với anh tôi cũng không lỗ. Siêu thị nhà tôi mới mở đến cửa hàng thứ mười bảy, mục tiêu của tôi là một trăm cửa hàng, tranh thu trong hai năm mượn thế của anh mở thêm mấy cái nữa.”

Chu Túc Tấn: “Hai năm cô cũng chẳng mở thêm được mấy cửa hàng.”

Vệ Lai nhìn anh, “Vậy hai năm sau hết hạn, anh lại tiếp tục hợp đồng với tôi.”