Chương 29: Trước giờ anh chưa từng chủ động.

Nhà hàng tổ chức tiệc chào mừng cô tối nay cách công ty Hạ Vạn Trình không xa, cô mua cho Hạ Vạn Trình một ít trà nổi tiếng ở Giang Thành, sau khi cất hành lý vào khách sạn, lại đi qua công ty ông tặng trà.

Ở Giang Thành có một vườn giá bị bán với giá trên trời, may là bố nhờ người mua giúp cô được mấy hộp.

“Tòa văn phòng của chủ tịch Hạ ở trong khu thành cổ sao?”

“Vâng.” Vệ Lai nhìn ra ngoài xe, các kiến trúc trong khu thành cổ bị giới hạn chiều cao, “Tập đoàn mới của bọn họ ở khu công nghiệp, hình như bốn năm mươi tầng, ông ấy nói quen với tòa văn phòng cũ rồi nên không chuyển qua đó.”

Trình Mẫn Chi gật đầu.

Tài xế im lặng nghe hàng ghế sau nói chuyện, cả quá trình không xen một câu nào.

Trên đường bị tắc, đến dưới tầng văn phòng của Hạ Vạn Trình trời đã không còn sớm.

Xe dừng lại, Vệ Lai vừa đặt tay lên cửa xe, đột nhiên sửng sốt, một chiếc Bentley màu đen chạy ngang qua. Cách hai lớp kính, không ai nhìn thấy ai.

Trình Mẫn Chi cũng nhìn thấy chiếc Bentley biển Bắc Kinh đó, biển số xe quá quen thuộc, còn từng lái đến nhà mình. Chắc chắn con gái cũng nhìn thấy xe của Chu Túc Tấn, từ phản ứng của con gái xem ra tình cảm hai đứa xảy ra vấn đề rồi.

Bà xem như không có chuyện gì xuống xe, coi như không nhìn thấy gì.

Vệ Lai không có ý tránh Chu Túc Tấn, vừa rồi mất tập trung, xe đã đi qua rồi.

Cô mở cửa xe, cầm túi và áo khoác xuống xe.

Cũng không quay đầu nhìn.

Không biết là do không dám hay là cảm thấy đã không cần thiết nữa.

“Sếp, là Vệ tiểu thư.” Chú Diêm không biết hai người ‘chia tay’, nhìn thấy Vệ Lai từ gương chiếu hậu, vậy là lên tiếng nhắc.

Chu Túc Tấn đang cúi đầu xem điện thoại, đột nhiên quay mặt ra cửa sổ, trái phải bên ngoài xe đều không nhìn thấy người.

Chú Diêm nói: “Có lẽ là xe của chủ tịch Hạ, ở cửa đại sảnh.”

“Lùi xe lại.” Chu Túc Tấn cất điện thoại.

Vệ Lai xách trà sau cốp xe, cảm nhận phía sau có tiếng xe lại gần, cô đột nhiên quay người lại, đuôi chiếc Bentley cách cô cùng lắm hai ba mét, không lùi về sau nữa, đạp phanh xe lại.

Xe ở hàng ghế sau mở ra, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, có lẽ là xuất hiện trong hoạt động quan trọng nào đó, đeo cà vạt, trước đó chưa thấy anh đeo cà vạt bao giờ.

Não như tạm ngừng, nên gọi anh là sếp Chu hay là không gọi.

“Cháu chào cô Trình.”

“Ơ? Túc Tấn cháu cũng ở Tô Thành sao?” Trình Mẫn Chi tỏ vẻ ngạc nhiên bất ngờ.

Chu Túc Tấn cười trả lời: “Cháu tham gia một buổi diễn đàn ạ.”

“Vậy hai đứa nói chuyện đi,” Bà xoay người cầm trà từ tay con gái, “mẹ vào đại sảnh đợi con.”

Sau khi Chu Túc Tấn xuống xe, chú Diêm đã lái xe dừng ở chỗ cách đó không xa, tài xế của Hạ Vạn Trình cũng lái xe đi, chỉ còn lại hai người.”

Cách nhau hai ba mét, có hơi xa, nói chuyện như này rõ ràng không lễ phép, Vệ Lai tiến về phía trước mấy bước, mặc dù là giả vờ nhưng cảm giác như vừa mới trải qua chia tay thật.

Lúc này cảm thấy may mắn vì đã kết thúc hợp đồng trước thời hạn, nếu như lại ở cạnh nhau hai năm nữa, đến ngày chia tay, sẽ bị thương nặng hơn.

“Vừa nãy nhìn thấy xe của anh, không kịp gọi.”

Cô lại xin lỗi giải thích: “Tôi vẫn chưa nói với mẹ chuyện chúng ta chia tay, có điều chắc bà cũng đoán được. Đợi lúc về tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với mẹ.”

Chu Túc Tấn: “Không sao. Nghe chủ tịch Hạ nói hai người đến Tô Thành học hỏi người trong ngành.”

“Ừ, không ít chỗ cần phải học hỏi thêm.”

Gặp lại cũng không còn ngại ngùng như hôm từ chối nữa, có lẽ là do phong độ của anh khiến quan hệ của hai người không còn mất tự nhiên.

Bữa cơm nợ anh nếu như còn lùi lại thật sự không còn cơ hội mời nữa.

“Sếp Chu, khi nào anh rảnh thế? Mời anh một bữa cơm ở Tô Thành đi, vẫn luôn nợ đến bây giờ.”

Chu Túc Tấn có hơi do dự, tối nay anh còn có tiệc rượu, sáng sớm mai bay về Bắc Kinh, quay về có chuyện quan trọng cần xử lý, tất cả hành trình đều đã sắp xếp xong, tạm thời không có cách nào trì hoãn.

Nhưng vẫn đồng ý với cô: “Tối nay rảnh.”

Vệ Lai: “Tối nay sợ là không được…..”

“Tôi gọi điện cho chủ tịch Hạ, người trong ngành gặp nhau, một mình cô Trình đi là đủ.”

Sau đó Chu Túc Tấn gọi điện cho Hạ Vạn Trình, chỉ nói tối nay anh muốn mời Vệ Lai ăn cơm, lại nói với Hạ Vạn Trình Trình Mẫn Chi đã ở dưới đại sảnh tầng một.

Hạ Vạn Trình đương nhiên sẽ thuận theo lời anh nói: “Vừa hay đúng lúc, bọn trẻ bọn cháu tụ tập của bọn cháu, mấy người cùng tuổi chúng ta nói chuyện của chúng ta. Bây giờ bác đi đón người.”

Vệ Lai vào đại sảnh nói mấy câu với Hạ Vạn Trình, Chu Túc Tấn cũng đi vào, đích thân giới thiệu Trình Mẫn Chi.

Để Hạ Vạn Trình đích thân xuống đón người Trình Mẫn Chi thực sự cảm thấy áy náy, người ở độ tuổi và địa vị giống như Hạ Vạn Trình, sự sắc nhọn đã sớm bị mài mòn, phong thái và sự hấp dẫn đều ở mức cao nhất.

“Chủ tịch Hạ, nghe danh đã lâu.” Bà chủ động giơ tay.

Hạ Vạn Trình cười, theo lễ phép: “Hân hạnh. Người nói nghe danh đã lâu phải là tôi, sớm đã nghe danh siêu thị Vệ Lai của bà. Hai đứa nhỏ tối nay muốn đi tụ tập riêng, không quan tâm bọn chúng nữa.”

Ông chỉ về phía cầu thang, “Bạn tôi cũng sắp đến rồi, lên phòng làm việc của tôi ngồi trước đã.”

Vệ Lai đưa hai người đến cửa thang máy, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, vẫy vẫy tay rời đi.

Ngồi lên xe, Chu Túc Tấn nới lỏng cà vạt, xin lỗi Vệ Lai: “Chỗ ăn tối nay không thể nào tùy em chọn, tôi sẽ sắp xếp.”

Đoán được tiếp theo cô sẽ nói gì, anh nói: “Em thanh toán.”

Địa điểm chọn một nhà hàng ở khách sạn năm sao trung tâm Tô Thành, chỗ ngồi đã được đặt trước, Chu Túc Tấn cởϊ áσ vest đặt lên lưng ghế, nói với cô: “Đợi tôi mấy phút, tôi lên phòng bao trên lầu một lát.”

Phản ứng của Vệ Lai không tính là chậm, đối diện với ánh mắt của anh: “Tối nay anh có tiệc rượu?”

“Không sao.” Chu Túc Tấn nhàn nhạt nói: “Không quá quan trọng, tôi qua đó uống rượu lộ mặt là được.”

Anh vừa xắn tay áo vừa đi về phía cửa nhà hàng.

Cà vạt đã tháo trước khi xuống xe.

Vệ Lai vẫn nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh biến mất khỏi tầm mắt, cô thu ánh mắt, cúi đầu, tùy ý lật qua thực đơn, trước khi anh quay lại từ đầu đến cuối vẫn không có hứng thú.

Chu Túc Tấn đến phòng bao to nhất, mọi người đã đến đủ, một bàn đang đợi anh.

Anh rót đầy hai ly rượu phạt, nói không thể ở lại quá lâu, phải ăn cơm cùng người khác.

Có thể khiến anh một mình đi cùng, vậy mặt mũi phải lớn như nào.

Đồng thời, có thể khiến anh một mình đi cùng, bọn họ cũng không dám tùy ý nói đùa, cho dù có tò mò cũng không nghe ngóng trước mặt xem là ai, giục anh mau đi, đừng để người ta chờ quá lâu.

Sau khi anh rời đi, cửa phòng bao đóng lại bọn họ mới lần lượt thảo luận.

“Ai vậy?”

“Chắc là vị ở Giang Thành.”

“Người đưa về nhà đó à?”

“Ừ.”

“Người ở Giang Thành hình như chia tay rồi, xe ở chỗ Lục An.”

…..

Chu Túc Tấn quay lại nhà hàng Vệ Lai vẫn đang xem thực đơn.

“Sao vẫn chưa gọi món?”

“Tôi mời, đương nhiên phải do anh gọi món rồi.”

“Tôi sao cũng được.”

Chỉ cần không phải lẩu là được.

Chu Túc Tấn gọi một chai rượu vang đỏ, không cho nhân viên phục vụ giúp đỡ, anh tự mình lấy khăn bao quanh thân chai rượu, lấy ly của Vệ Lai qua, rót cho cô trước.

Ánh mắt Vệ Lai rơi vào bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh, sau đó tìm chủ đề phá vỡ im lặng: “Lúc giả vờ hình như anh không chủ động rót rượu cho tôi.”

Chu Túc Tấn ngước lên, “Chính em cũng nói là là giả vờ, khi đó chỉ là quan hệ hợp tác.”

“Chuyện gì anh cũng không chủ động.”

“Ừ.”

Anh trả lời trực tiếp như vậy làm Vệ Lai không nắm bắt được.

Cô đổi chủ đề: “Chủ tịch Hạ giúp đỡ móc nối làm quen với bạn cũ của bác ấy là nể mặt anh.”

Trong những ngày giả vờ đó, cô đã nói chán câu “Cám ơn sếp Chu” nên đêm nay không nói nữa, cô nâng ly lên, hạ mép ly xuống sát ly của anh rồi nhẹ nhàng chạm vào nó.

Một ly rượu uống cạn trong một ngụ.

Chu Túc Tấn nhìn cô uống hết ly rượu trong một hơi mà không rời mắt, từ lông mày đến mắt, lần đầu tiên cẩn thận nhìn cô.

Cô trước mặt và cô được đằng chân lân đằng đầu với động một chút là làm nũng của trước đây giống như hai người khác nhau.

Lúc ăn cơm anh không thích người bên cạnh cứ mãi nói chuyện, vậy nên tối nay Vệ Lai nói rất ít, mãi đến khi ăn xong ra khỏi nhà hàng Tây cô cũng không nói mấy câu.

Phát hiện im lặng ăn cơm cũng rất tốt.

Không cần phải tốn thời gian sức lực nghĩ chủ đề nói chuyện, có thể thoải mái thất thần.

Chu Diêm đã lái xe qua.

Vệ Lai đứng im ở trước xe, không có ý định lên xe, cô chỉ LOGO đang nhấp nháy ở tòa nhà cao tầng ở phía xa cho Chu Túc Tấn: “Tôi ở khách sạn đó, đi hai con đường là qua đó, vừa hay có thể tiêu cơm.”

Chu Túc Tấn chưa bao giờ miễn cưỡng làm khó người khác, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay lái xe, nhìn cô: “Sau này đến Bắc Kinh công tác, có thể liên lạc với tôi.”

Vệ Lai mỉm cười: “Được.”

Nhưng cô căn bản không đến Bắc Kinh công tác.

Sau khi chào tạm biệt, đút hai tay vào túi áo khoác, chiếc áo gió áp sát người đi bộ cùng cô về khách sạn.

Bữa cơm này là bữa cơm cảm ơn cũng là bữa cơm chia tay.

Tối nay mới chính thức đặt dấu chấm hết cho quan hệ hợp tác của hai người.

Nghĩ đến cô vừa sợ vừa ra vẻ làm nũng với anh.

Nghĩ đến anh đặc biệt đến tiệc rượu của Ôn Trường Vận đón cô.

Lại nghĩ đến anh ăn nốt nửa chiếc bánh còn lại cô không muốn ăn.

Mặc dù mọi thứ đều là giả nhưng dường như trong lòng cô đã lưu lại rất nhiều dấu vết.



Sáng sớm hôm sau Chu Túc Tấn bay về Bắc Kinh.

Sau khi xuống máy bay anh gửi tin nhắn cho dì:【Tối mai con đến thăm dì và dượng.】

Đã nhiều ngày Ninh Như Giang không nhìn thấy cháu ngoại, nhìn thằng bé trưởng thành từ nhỏ, bà quá hiểu, không có chuyện gì tự dưng đến thăm không đơn giản chỉ là đến thăm bà.

Ngày mai là cuối tuần, đúng lúc bà không có việc gì.

Cháu ngoại đột nhiên muốn qua đây, Ninh Như Giang có dự cảm mãnh liệt, nói với chồng: “Xem ra Chu Túc tấn muốn chia tay với Vệ Lai rồi. Bố em từng tìm thằng bé, nghe mẹ em nói lúc đó bố em suýt chút nữa không kìm nén được cơn giận, cũng may là đang ở cửa hải quan máy bay, nói chuyện không tiên, nếu như ở nhà, Chu Túc Tấn không có cách nào thu dọn kết cục.”

Dượng không dám tin: “Là giả thật à?”

Ninh Như Giang thở dài, gật đầu.

Dượng: “Chuyện hoang đường như này không giống chuyện Túc Tấn có thể làm ra.”

“Thằng bé thất thường, có chuyện gì nó không làm ra được chứ. Cũng chỉ có bố em mới có thể áp chế được thằng bé.”

Đột nhiên dượng nhìn vợ mình, hoang mang: “Về lý mà nói, chị cả có thể nhìn ra là giả, không lẽ nào em không nhìn ra.”

Ninh Như Giang nói thật: “Bởi vì em thích Vệ Lai đó.”

Bà vỗ vỗ vai chồng mình, chế nhạo bản thân: “Nhìn thấy rồi chứ, thích một người có thể khiến người ta mất đi lý trí.”

【Được, dì xuống bếp nấu ăn cho con. Ngày mai lúc nào con qua?】

【Khoảng ba bốn giờ gì đó.】

【Vậy dì pha cà phê cho con.】

Mấy ngày gần đây có đợt rét đậm, nhiệt độ từng giảm xuống dưới 0. Cây bạch quả chỉ còn lại vài chiếc lá vàng, treo thưa thớt trên cành.

Cho dù ban ngày ánh nắng ấm áp, ngồi ở bên ngoài cũng lạnh không chịu được.

Cuối tuần hôm đó là một ngày âm u.

Trước khi cháu ngoại qua, Ninh Như Giang chuyển bàn trà vào phòng, cạnh cửa sổ gỗ.

Hơn bốn giờ, xe của Chu Túc Tấn dừng ở cổng tứ hợp viện.

“Vừa mới pha cà phê xong cho con.”

Cháu ngoại uống cà phê trước giờ không thêm đường, Ninh Như Giang thêm một gói đường cho mình.

Chu Túc Tấn cởϊ áσ khoác ngoài, treo áo lên, “Dượng không có nhà ạ?”

“Đến công ty rồi, nói kịp về trước cơm tối.”

Ninh Như Giang coi như không biết gì, nói: “Ngày nào con cũng bận như vậy vẫn có thời gian đi thăm Vệ Lai?”

Chu Túc Tấn nhìn cà phê mấy giây, “Chia tay rồi.”

Rõ ràng biết là giả cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cháu ngoại chia tay nhưng lúc nghe chính miệng thằng bé nói ra, Ninh Như Giang vẫn cảm thấy buồn thay hai đứa.

Bà không hiểu nỗi buồn đến từ đâu.

Hôm nay cháu ngoại đến đây có lẽ để đặc biệt nói chuyện này với bà, bảo bà chuyển lời cho chị gái.

Ăn xong cơm Chu Túc Tấn rời đi.

Ninh Như Giang cầm bừa một chiếc áo khoác, tiễn cháu ngoại.

Chu Túc Tấn không cho: “Bên ngoài lạnh ạ.”

“Dì mặc nhiều.”

Mỗi lần cháu ngoại đến bà đã quen ra tận cổng đón, lúc thằng bé về cũng bắt buộc phải tiễn ra tận xe.

Hôm nay cháu ngoại lái chiếc Cullinan, để ở Giang Thành bốn tháng, đi vòng quanh cuối cùng vẫn quay lại.

Một ngày sau khi ăn tối ở nhà dì, Chu Túc Tấn bay đến chi nhánh bên London và ở đó hơn nửa tháng, sau đó bay đến Manhattan.

Về nước đã là giữa tháng 12.

Dự án bên Giang Thành có vài chuyện cần anh qua giải quyết, vậy là hạ cánh thẳng xuống sân bay Giang Thành.

Lục An rảnh rỗi không có gì làm, đến sân bay đón anh.

Buổi chiều có hẹn với người phụ trách mấy nhà bên hợp tác bàn chuyện, một nửa khoản đầu tư của Chu Túc Tấn ở Giang Thành là hợp tác với những doanh nghiệp hàng đầu địa phương bao gồm cả nhà Chương Nham Tân và nhà Mặc Địch.

Hợp tác là trước đó, quen Vệ Lai sau.

Lục An đón được người, báo cáo tiến độ phát triển của dự án.

Buổi chiều người tham gia bàn bạc có Chương Nham Tân: “Tình địch cậu cũng đi.”

Chu Túc Tấn vẫn chưa phản ứng kịp: “Tình địch gì?”

“Chương Nham Tân đó, bạn trai trước trước đó của Vệ Lai, cậu là bạn trai trước của cô ấy.” Nghe nói tình cảm của Vệ Lai đối với Chương Nham Tân rất sâu, tình địch này không thích hợp.

Chu Túc Tấn không tiếp lời.

Chương Nham Tân cũng không phải rất muốn gặp Chu Túc Tấn, nhưng vì dự án, không còn cách nào khác.

Sau khi gặp mặt việc đầu tiên anh ta làm là nhìn cổ tay Chu Túc Tấn, vẫn đeo chiếc đồng hồ đó, chiếc đồng hồ này xuất hiện quá nhiều nơi.

Tại sao anh ta lại chú ý đến đồng hồ của Chu Túc Tấn như vậy, bản thân anh ta cũng không thể hiểu được mình bị cái gì ám.

Cả buổi đàm phán hôm nay anh ta đều trong trạng thái ngây ngẩn.

Gần 5 giờ cuộc họp mới kết thúc.

Từ phòng họp ra, Lục An nói đùa: “Hình như Chương Nham Tân nhìn trúng đồng hồ của cậu, nhìn đồng hồ của cậu không dưới tám trăm lần.”

Đương nhiên là anh ta phóng đại.

Chu Túc Tấn nhìn anh ta: “Cậu hứng thú với mọi chuyện hơn dự án nhỉ.”

Ám chỉ anh ta không chuyên tâm vào dự án, Lục An có trăm cái mồm cũng không cãi được.

Vào lúc này chỉ có thể nhanh chóng chuyển chủ đề, “Tuần sau Chương Nham Tân kết hôn, ngày 28 tháng 12, hôn lễ tổ chức ở Giang Thành, còn đưa đến mấy tấm thiệp mời cho chúng ta.:

Đương nhiên anh ta sẽ không ngốc đến mức hỏi Chu Túc Tấn có tham gia hôn lễ không, quan hệ hợp tác kiểu này không cần thiết Chu Túc Tấn lộ mặt, “Hôm đó tôi đi.”

Từ đầu đến cuối liên quan đến đám cưới của Chương Nham Tân, Chu Túc Tấn không nói một chữ.

Từ trung tâm thương mại khu công nghiệp về thẳng Giang Ngạn Vân Thần.

Bây giờ Lục An đã được ngầm cho phép có thể đến ngôi nhà này.

Trước khi vào tầng hầm của tiểu khu, sẽ đi ngang qua cửa hàng dưới cùng của tiểu khu.

Lục An vô thức nhìn ra ngoài xe, nhìn thấy cánh cửa hoành tráng của siêu thị Vệ Lai và một logo nổi bật đặc biệt với số 17.

Siêu thị không có cửa hàng hàng đầu, nếu không anh ta sẽ cho rằng đó chính là cửa hàng hàng đầu.

Chỉ cần nhìn vào quy cách và khuynh hướng cảm xúc, đầu cửa cao hơn vài bậc so với các cửa hàng khác trong siêu thị Vệ Lai.

“Bên này mở một siêu thị Vệ Lai, cậu biết rồi nhỉ?” Anh ta quay mặt hỏi Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ bên mặt Lục An, cửa sổ ô tô tình cờ đi ngang tầm với số 17, chẳng mấy chốc nó đã so le, anh nhìn thấy logo.

Anh thu hồi tầm mắt, trả lời Lục An: “Biết.”

Vệ Lai đã từng nhắc chuyện này với anh.

‘Mở siêu thị để anh tiện mua đồ’