Chương 38: Đi tìm anh hay không đi tìm anh.

Vệ Lai bóp nước rửa tay vào nửa lòng bàn tay, xoa cho đến khi hai tay nổi bọt, mở nước lạnh rửa sạch. Ảnh hưởng tâm lý, lòng bàn tay trái phải như bị bỏng, ngón nào cũng nóng bừng.

Vừa rồi không thể nhìn thấy dáng vẻ Chu Túc Tấn mất khống chế.

Giây phút đó, hormone cũng không thể nào đánh bại được khả năng kiểm soát mạnh mẽ của anh.

Kìm lòng không nổi, loại cảm xúc này đại khái không thể nào xảy ra trên người anh.

Quay lại giường, dường như còn xa lạ hơn cả trước đó, sự ngượng ngùng và bối rối trong căn phòng đen tối và im lặng cứ thế kéo dài ra.

Chu Túc Tấn không có thói quen ôm người khác ngủ, đồng thời cô cũng không quen ngủ trong lòng anh, vậy chắc chắn sẽ không ngủ được. Cô nhẹ nhàng mò dưới chăn, không cẩn thận chạm vào ngón tay anh, cô cầm lấy.

Chu Túc Tấn nằm thẳng, nghiêng mặt nhìn cô. Vừa rồi hơi thở cô đều đều, tưởng là cô ngủ rồi nên đưa vạt áo ngủ cho cô nắm.

“Cảm ơn.”

Chu Túc Tấn không nói gì, nhắm mắt ngủ.

Câu cảm ơn này mặc dù giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng không hề làm nũng chút nào. Nửa tiếng trước, giọng nói rêи ɾỉ mang theo chút làm nũng lúc đạt đỉnh giống như là một người khác.

Trước giờ anh chưa từng thấy cô như vậy.

“Ngủ đi.”

“Ừm, ngủ ngon.”

Thật ra Vệ Lại rất mệt, trong đầu mang theo một mảng hỗn loạn thϊếp đi.

Hôm sau 10 giờ 5 phút, cô ngủ tự tỉnh.

Sau khi ngủ sáu tiếng rưỡi, năng lượng tinh thần như được bù lại.

Chu Túc Tấn không ở trong phòng, cô cố tình không nghĩ đến chuyện xảy ra vào tối qua, thức dậy rửa mặt.

Quần áo, nội y đều đã được giặt sấy khô, trước tiên Vệ Lai vào phòng thay đồ lấy ra thay. Vừa rồi đi ngang qua phòng làm việc, cửa đóng, mơ hồ nghe thấy tiếng anh đang nói chuyện, không biết anh đang gọi điện thoại hay là họp video.

Không làm phiền anh, sau khi trang điểm, Vệ Lai xuống nhà mua đồ ăn sáng

...

Bữa sáng đưa đến lúc cô đang đi dạo siêu thị, bàn ăn phong phú, Trung hay Tây đều có.

Chu Túc Tấn nghe thấy huyền quan có tiếng truyền đến, anh đứng dậy khỏi sô pha, rửa tay ngồi xuống trước bàn.

“Chồng ơi.” Cô vẫn ở huyền quan, không đi vào.

“Sao vậy?”

“Giúp em.”

“Treo áo giúp em à?”

“Vâng.”

Chu Túc Tấn đang chia đồ ăn vào đĩa, “Thời gian đợi anh qua đó em cũng treo thêm được mấy cái rồi.”

Nói thế nhưng anh vẫn đặt đồ ăn và nĩa xuống.

Rất nhanh anh đã từ phòng bếp đi qua, Vệ Lai nhìn qua đó, anh đã thay quần áo công sở. Áo sơ mi trắng quần tây đen, không đeo khuy măng sét, tay áo xắn lên.

Chu Túc Tấn lấy một cái móc từ trong tủ ra, hỏi cô: “Em mua đồ ăn sáng gì vậy?”

“Bánh mì, sữa bò còn có ít hoa quả.”

Treo xong áo, Chu Túc Tấn hất cằm ra hiệu với cô, “Đi ăn sáng.”

...

Cô đã cố gắng hết sức để che đậy chuyện tối qua, nhưng cô chỉ tự nhiên bằng một nửa anh.

Kịp thời dừng suy nghĩ lại, cô còn có chuyện quan trọng nói với anh.

“Sếp Chu.”

Từ hôm qua, thỉnh thoảng cô sẽ gọi anh là chồng, nghe cô quay lại gọi sếp Chu, Chu Túc Tấn có hơi không quen, “Muốn nói chuyện hợp tác với anh hay là bàn chuyện công việc?”

“Xem như là nói chuyện công việc của em.”

“Em nói đi.”

“Hạt cà phê Geisha anh tặng em, em mang đến góc cà phê bên Giang Ngạn Vân Thần, khách hàng đều nói uống ngon, đề xuất siêu thị bọn em cho lên kệ.”

“Tìm anh hỏi về kênh phân phối?”

Vệ Lai gật đầu, “Ngoại trừ cho lên kệ bán, góc cà phê miễn phí cũng sẽ dùng đến một ít.”

Lúc cô nói chuyện vẫn luôn nhìn anh, đợi anh trả lời.

Anh đang chậm rãi ăn chiếc bánh sừng bò rắc vừng cô mua, từ biểu cảm của anh căn bản không nhìn ra được anh thích hay là không.

Chu Túc Tấn: “Anh không có thông tin về kênh phân phối.” Không chỉ không có, trước giờ cũng không quan tâm, “Em đi hỏi Dương Trạch, là cậu ấy đặt Geisha.”

Anh giải thích thêm, “Khi đó chúng ta vẫn là quan hệ hợp tác, anh không cần thiết phải đích thân đi mua quà cho em.”

Vệ Lai không quan tâm quá khứ, cô muốn biết là: “Vậy sau này thì sao? Sau này anh tặng quà cho em vẫn để trợ lý hoặc thư ký đặt giúp anh sao?”

Chu Túc Tấn nhìn cô: “Nếu như em đã không muốn, vậy anh không để họ đặt nữa.”

Vệ Lai lại thêm một điều kiện: “Tất cả quà, cho dù là lớn hay bé, bất kể là quý giá hay là những món quà nhỏ tùy ý mua, cho dù là một bông hoa cũng phải là anh mua cho em.”

Chu Túc Tấn nhìn cô mấy giây, đồng ý với cô: “... Được.”

Nếu như không chiều cô, cô lại cảm thấy để cô chịu tủi thân.

...

Vốn dĩ Chu Túc Tấn dự định buổi trưa bay về Bắc Kinh, Vệ Lai ngủ muộn như vậy mới dậy nên anh chỉ có thể lùi lại thời gian bay về, chuyển sang chuyến bay buổi tối.

Anh nói với Vệ Lai: “Tối nay anh về.”

Trong lòng Vệ Lai có chuẩn bị, “Anh bay chuyến mấy giờ?”

“8 giờ. Không kịp đón em tan làm.”

Vệ Lai: “Lần sau đến thăm em anh bù lại.”

Ăn sáng xong, Vệ Lai xách túi đồ mua ở siêu thị định rời đi, hôm nay có rất nhiều việc phải làm, 2 rưỡi chiều còn có cuộc phỏng vấn, không có thời gian tiếp tục hẹn hò.

Trước khi đi, cô giơ tay ôm anh một lát, “Lần sau gặp.”

Muốn hỏi anh xem lần sau khi nào đến Giang Thành, lời nói đến miệng lại thôi.

Trước khi chia tay, cô chắc chắn lại một lần: “Trong thời gian yêu xa chúng ta vẫn ở chung theo hình thức lúc hợp đồng chứ?”

Chu Túc Tấn gật đầu: “Như vậy cả hai đều có không gian riêng.”



Lúc kết thúc phỏng vấn, Trần Kỳ nói: “Tôi thường xuyên đến góc cà phê miễn phí bên Giang Ngạn Vân Thần, Geisha rất ngon, là hạt Geisha ngon nhất mà tôi từng uống.”

Cuối cùng Vệ Lai cũng nhớ ra, cô gặp cậu ấy ở góc cà phê miễn phí.

Có thể là do hôm nay mặc đồ công sở đi phỏng vấn nên không nhận ra.

Sau khi tiễn Trần Kỳ, quay lại văn phòng ngồi không lâu, đồng nghiệp trước Đường Chi không mời mà đến tìm cô.

Tiệc đính hôn cũng mời Đường Chi nên cũng chỉ mới hai, ba ngày không gặp.

“Hôm nay không cần đi làm à?”

“Không, tốt xấu gì dự án cũng kết thúc, nghỉ phép năm. Nghỉ đến qua tết, đến cả kỳ nghỉ mùa xuân cũng nghỉ luôn, đây là kỳ nghỉ dài nhất từ lúc tôi đi làm đến giờ.”

Đường Chi đặt m ôn g ngồi lên sô pha, khoảng thời gian này mệt c h ế t cô ấy rồi.

Sau khi Vệ Lai từ chức, cô ấy ở công ty cảm giác mất hết động lực, tâm trạng của cấp trên Mặc Địch không ổn định, những ngày tháng làm việc ngày một khó chịu, mệt tâm.

Vệ Lai pha cho Đường Chi một cốc cà phê, “Buổi tối có thời gian không, cùng nhau ăn tối.”

Đường Chi nhận lấy cà phê, “Cô không ăn cùng chồng à?”

“Anh ấy về rồi.”

“Hai người mới kết hôn được một ngày.”

“Tối qua anh ấy vẫn họp video với bên nước ngoài đến nửa đêm.”

Đường Chi cạn lời một hồi. “Chả trách Chu Túc Tấn nhiều tiền như vậy.”

Vệ Lai cười, ngồi lại trước máy tính.

...

Một ngày sau khi ăn cơm cùng Đường Chi, Vệ Lai xuất phát.

Không để tài xế đi theo, một mình cô lái xe.

Hai doanh nghiệp hàng tiêu dùng nhanh mà cô đến thăm thay mẹ không ở cùng một tỉnh, miễn cưỡng tính là thuận đường đến Bắc Kinh.

Cô đến thăm hai nhà đó trước, đem theo tấm lòng và lời chúc phúc của mẹ đến, lại nói chuyện hợp tác năm sau.

Lúc rời khỏi doanh nghiệp thứ hai, nhiệt độ đã âm bảy tám độ.

Vốn dĩ ngày thứ năm có thể đến Bắc Kinh, nhưng bởi vì trên đường cao tốc tuyết rơi dày đặc đóng cửa nên ngày thứ sáu cô mới đến Bắc Kinh.

Trưa mai có hẹn với Kỳ Lâm Thăng, mời ông ấy ở nhà hàng S.Z.

Mấy ngày nay cô với Chu Túc Tấn chỉ liên lạc với nhau có một lần, anh nói với cô tìm ai bàn chuyện mua hạt Geisha. Điện thoại chỉ nói mấy câu, nói xong liền cúp máy.

Cô không biết bây giờ anh ở đâu, đang bận chuyện gì.

Lúc yêu xa ai bận việc người đó, có chuyện gì quan trọng sẽ gọi điện thoại, lúc ở cùng nhau chuyện gì anh cũng chiều cô, cách ở chung như này đối với những đôi vợ chồng không quen thuộc như họ thì thích hợp nhất.

Điều duy nhất không thích hợp chính là ngày đó lúc vừa mới tạm xa nhau, đột nhiên không có bất cứ liên lạc gì có hơi không quen.

Vệ Lai tìm chỗ đỗ chiếc xe Cullinan, 【Bây giờ anh đang bận sao?】Cô gửi tin nhắn cho Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn vừa ở công ty ra, đang trên đường đến bữa tiệc với bạn bè. Tan làm là giờ cao điểm, tuyết lại đang rơi, con đường chật như nêm cối.

Anh trả lời: 【Không bận, có chuyện gì vậy?】

Vệ Lai:【Trước đó chúng ta không thỏa thuận cụ thể, nếu như ngày nào đó em đến Bắc Kinh công tác, nên đi tìm anh hay là không đi tìm anh.】

Chu Túc Tấn nhìn tin nhắn, trầm ngâm suy nghĩ, trả lời cô: 【Bây giờ em đang ở Bắc Kinh, có đúng không?】