Chương 43: Hy vọng có một ngày Chu Túc Tấn sẽ rất yêu tôi.

Năm ngày chớp mắt trôi qua.

Hôm 28 trời nắng to, nắng mấy ngày liên tiếp tuyết ở sân sau đã tan, mấy dấu chân lưu lại đã không còn, chỉ lộ ra thảm cỏ xanh vàng.

Cullinan để lại Bắc Kinh, Vệ Lai ngồi máy bay của Chu Túc Tấn về, 2 rưỡi chiều máy bay cất cánh, buổi sáng lúc Chu Túc Tấn ra khỏi nhà không gọi cô dậy.

Vệ Lai ngủ đến 8 giờ 15 tự tỉnh, lại nằm ở trên giường thêm mấy phút.

Mấy ngày nay nửa tỉnh nửa mơ.

Rửa mặt, ăn sáng đơn giản xong cô bắt đầu thu dọn hành lý về nhà, còn đặc biệt tìm một chiếc hộp để đựng thư pháp và tranh vẽ.

Hai ngày trước Chu Túc Tấn dẫn cô đến thăm ông bà nội, ông nội nghe nói siêu thị của mẹ có quầy sách miễn phí nên đã chủ động hỏi có cần tranh chữ để trang trí không.

Chữ đều là ông nội tự tay viết, rất ít khi tặng người khác, cô vui mừng không thôi, lấy rất nhiều mang về.

Trước khi xuất phát đến sân bay, cô gọi điện cho Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn đang nói chuyện với người khác, gật đầu tỏ ý xin lỗi, cầm điện thoại ra ngoài.

Điện thoại kết nối, Vệ Lai nói với anh: “Em sắp đến sân bay rồi.”

“Ừ, đến nhà gọi điện thoại cho anh.”

Nếu như là trước đây anh chỉ đáp một tiếng, sẽ không nói câu phía sau.

Vệ Lai thấp giọng nói với điện thoại: “Chồng ơi.”

Chu Túc Tấn: “Sao vậy? Có phải muốn anh đưa em đi không?”

Không sao hết.

Cũng không muốn anh đưa cô đi, cuộc đàm phán hôm nay của anh đặc biệt quan trọng, cô biết rõ. Chỉ có bản thân biết tiếng gọi chồng ơi vừa rồi không phải làm nũng, khác hẳn so với những lần trước.

“Không sao hết, em chỉ gọi anh một tiếng thôi.”

...

Tối giao thừa, Chu Túc Tấn và Chu Gia Diệp ở cùng mẹ tại nhà cũ, buổi trưa mấy chục người ăn bữa cơm đoàn viên ở nhà ông bà nội, buổi tối ai về nhà nấy.

Giao thừa bố không ở nhà, mỗi năm đều là ba mẹ con cùng nhau ăn cơm tất niên.

Từ nhỏ hai đứa đã như vậy, im lặng là vàng, có thể không nói chuyện tuyệt đối không nói.

Bà cố gắng để giọng nói của mình ôn hòa: “Túc Tấn, hôm nay không có người ngoài, có thể bình tĩnh nói cho mẹ biết vì sao con lại kết hôn không?”

Chu Túc Tấn: “Bởi vì thích hợp.”

Ninh Như Trân: “...”

Luôn nhắc nhở bản thân, hôm nay là giao thừa, không được tức giận.

Chu Túc Tấn nhìn về phía mẹ: “Không phải con qua loa với mẹ. Con và cô ấy phương diện nào cũng hợp nhau.”

Anh lấy ví dụ cho mẹ hiểu, “Giống việc con không yêu cầu cô ấy không được làm nũng, cô ấy cũng không chê con ít nói. Thứ con thích cô ấy có thể dụng tâm đi tìm hiểu, lòng hư vinh của cô ấy con có thể thỏa mãn và bao dung. Quá nhiều chuyện, một hai câu không thể nào nói hết. Mẹ và bố con kết hôn nhiều năm như vậy, có thể không làm được việc tôn trọng nhau, nhưng con và cô ấy có thể.”

“Mẹ càm ràm thêm một câu, cố gắng giải quyết vấn đề yêu xa. Mẹ và bố con khi đó yêu xa bao nhiêu năm, khó khăn bao nhiêu con cũng không phải không biết.”

“Con có tính toán.” Chu Túc Tấn cầm cốc lên cụng ly với mẹ, “Năm sau chưa chắc con đã đón tết ở Bắc Kinh, mong mẹ thứ lỗi.”

...

Ở cùng mẹ đến 11 giờ, Chu Túc Tấn và anh trai về nhà mình.

Về đến biệt thự vẫn chưa đến 12 giờ, anh gọi điện cho Vệ Lai.

Giọng Vệ Lai nhẹ nhàng: “Chúc mừng năm mới. Tưởng anh sẽ không gọi nữa.”

Chu Túc Tấn: “Đang đợi điện thoại của anh sao?”

Vệ Lai không trả lời, vừa rồi không cẩn thận đã để lộ cảm xúc nơi đáy lòng.

“Vệ Lai?”

“Ừm, vẫn luôn đợi.”

“Hôm qua có đợi không?”

Lần này từ đầu đến cuối cô vẫn không lên tiếng.

Trước tết là khoảng thời gian anh bận nhất, các loại xã giao, tối qua về đến nhà đã hơn hai giờ sáng.

Không đợi được điện thoại của anh cô lại tủi thân.

Chu Túc Tấn: “Lần này tới Giang Thành anh ở lại mấy ngày.”

Thật ra Vệ Lai không cảm thấy tủi thân, bởi vì vốn dĩ đã thỏa thuận hình thức ở chung, đợi điện thoại của anh là sự mong đợi mơ hồ.

Không đợi được cũng rất bình thường.

Chu Túc Tấn mơ hồ nghe được tiếng gió ở bên trong micro, “Đang ở trong sân sao?”

“Ở trên sân thượng, sắp 0 giờ rồi, em ước một điều ước với pháo hoa lúc 0 giờ, nói không chừng có thể thành hiện thực.”

Chu Túc Tấn: “Nếu như em muốn sớm thành hiện thực, ước với pháo hoa không bằng ước với anh.”

Vệ Lai cười: “Cho dù ước nguyện này ước với anh, anh cũng không có cách nào giúp em thành hiện thực.”

“Ước một điều anh có thể thực hiện giúp em.”

“Chồng ơi, là anh bảo em ước đấy.”

“Ừ.”

Vệ Lai nhìn pháo hoa phía xa xa trên bầu trời đêm, điều chỉnh hơi thở mới nói nói điện thoại: “Hy vọng có một ngày Chu Túc Tấn sẽ rất yêu tôi.”

Lời này không dễ gì nói ra, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần gượng gạo.

Chu Túc Tấn hỏi: “Còn có điều ước nào khác không, chỉ ước một điều sao?”

“Hết rồi.”

Điều ước này dường như là một điều xa xỉ.

...

Sáng hôm sau Trình Mẫn Chi thức dậy lúc 6 giờ, vé bay từ Giang Thành đến Hải Thành đã bán hết, bà ngồi chuyến bay thẳng từ Thượng Hải. Buổi sáng cần ngồi cao tốc đến Thượng Hải trước.

Tối qua ngủ sớm, điện thoại có hơn chục tin nhắn chưa đọc.

Bà hỏi và trả lời từng cái một, nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, giật mình.

Hạ Vạn Trình:【Sếp Trình, tôi đến Giang Thành tiện đường đưa bà đến Thượng Hải.】

Tô Thành ở giữa Giang Thành và Thượng Hải, sao có thể tiện đường.

Trình Mẫn Chi vội từ chối: 【Chủ tịch Hạ, không cần phiền phức như vậy, ngồi tàu cao tốc rất tiện, một tiếng là đến rồi.】

Hạ Vạn Trình trả lời lại rất nhanh: 【Tôi đã đến Giang Thành rồi.】

Trình Mẫn Chi còn có thể nói gì, chỉ đành cảm ơn trước.

Bà không phải tuổi trẻ chưa trải sự đời, một người đàn ông đi vòng đường xa như vậy đến đón mình không thể nào chỉ để nói chuyện công việc với bà được.

...

Mãi khi xe Hạ Vạn Trình rời đi cô mới xuống nhà.

Mẹ đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, còn để lại giấy nhớ.

“Sếp Lai, chúc mừng năm mới.

Hôm nay mẹ sến sẩm một lần vậy, cảm ơn con đã quay về đón giao thừa cùng mẹ, đây là đêm giao thừa lần thứ hai sáu con ở cùng mẹ, mẹ vô cùng thỏa mãn.

Yêu con, sếp Lai.

Một năm mới, mong mọi điều đều tốt đẹp.”

Vệ Lai hít thở sâu để tâm trạng bình tĩnh lại, trả lời mẹ:【Con cũng yêu mẹ, chúc mẹ đi chơi vui vẻ (trái tim)】

Lúc dừng đèn đỏ, cô nhìn tin nhắn, tin nhắn trên cùng đến từ Viên Hằng Nhuệ, nhìn thì giống như gửi theo nhóm, nhưng cô biết đây không phải gửi theo nhóm.

【Nhân dịp Tết Nguyên Đán, Viên Hằng Nhuệ chúc bạn và gia đình bạn một năm mới may mắn, dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý, gia đình hạnh phúc.】

Vệ Lai trả lời anh ta: 【Chúc mừng năm mới, chúc anh và tập đoàn Giang Ngạn mọi việc suôn sẻ.】

Viên Hằng Nhuệ không ngờ cô sẽ trả lời, 【Cảm ơn, chúc em và sếp Chu hạnh phúc.】

...

Sau khi đỗ xe xong, đang định đóng cửa, vô thức nhìn về chiếc bàn cạnh cửa sổ ở góc cà phê, động tác trên tay dừng lại.

Nếu như không phải nhìn thấy góc nghiêng của anh, cô không dám tin người đó là anh.

“Bụp” một tiếng đóng cửa lại, cô bước ba bước rồi hai bước, cuối cùng chạy thêm vài bước, đứng ở bên ngoài gõ lên cửa sổ bằng kính.

Chu Túc Tấn nghe thấy tiếng động liền quay lại, đối mặt với nụ cười rạng rỡ của cô.

“Chúc mừng năm mới.”

Cửa kính cách âm tốt, anh không nghe thấy cô nói gì nhưng từ khẩu hình miệng có thể đoán ra.

Chu Túc Tấn đặt cốc cà phê xuống đứng dậy, ra hiệu cô ở bên ngoài đợi anh.

Lúc này ở trước cửa siêu thị không có người, Chu Túc Tấn vừa bước ra từ cửa siêu thị, Vệ Lai trực tiếp ôm lấy anh, “Sao anh không gọi điện cho em?”

Chu Túc Tấn cụp mắt: “Không phải bảo anh đột nhiên đến thăm em sao?”

“Lúc nào chứ?”

“6 rưỡi.”

...

Vừa ngồi lên ghế sau, điện thoại reo, nhìn số điện thoại, anh nhíu mày nhưng vẫn nghe.

“Sếp Chu, chúc mừng năm tới.”

“Chúc mừng năm mới, có chuyện gì?”

Chu Túc Tấn cho anh ta thể diện.

Lúc này Chương Nham Tân đang ngồi trong văn phòng yên tĩnh lại lạnh lẽo của mình, điều hòa vừa mới mở, độ ấm vẫn không đủ. Chiếc đồng hồ đó trở thành tâm bệnh của anh ta, mặc dù đã tự điều chỉnh một thời gian nhưng không có tác dụng, vẫn không thể vượt qua được chướng ngại tâm lý, mất hết hứng thú với tất cả các loại đồng hồ, lúc rảnh rỗi lại nhớ đến chiếc đồng hồ Vệ Lai mua cho anh ta.

Trước đây anh ta còn quan tâm tập đoàn Khôn Thần là cổ đông của Chất bán dẫn Tân Minh bọn họ, chỉ có thể nhẫn nhịn, khống chế bản thân không đi tìm Chu Túc Tấn.

Anh ta chỉ muốn lấy lại chiếc đồng hồ đó, không muốn Vệ Lai liên lụy vào chuyện này: “Sếp Chu, chiếc đồng hồ kia là do bạn tôi sang tay, khi đó bởi vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ. Sau này cậu ấy hỏi thăm được đồng hồ đang ở chỗ của anh, nhờ tôi hỏi xem, sếp Chu có đồng ý bán lại không? Bạn tôi muốn mua lại.”

Dứt lời, điện thoại rơi vào im lặng.

Chương Nham Tân không nói gì nữa, không biết Chu Túc Tấn đang nghĩ gì.

Lại im lặng thêm mấy giây.

Chu Túc Tấn lên tiếng: “Rốt cuộc là bạn anh muốn mua lại hay là anh muốn mua lại?”