Chương 47: Chỉ như vậy với em, không phải đối với ai cũng tốt.

Chồng ơi em về nhà một chuyến, khoảng một tiếng sẽ quay về.

Gỡ giấy note xuống, anh để hoa ở trên tủ đầu giường.

Vệ Lai không về căn hộ của mình mà đến chỗ ở của mẹ, chuẩn bị cho buổi hẹn hò ở nhà cả ngày mai, thứ duy nhất có thể g i ế t thời gian chính là nấu ăn.

Trong tủ lạnh có nhân thang viên bà nội làm năm ngoái, mặn ngọt đều có, cô chỉ mang theo mỡ lợn, vừng và nhân thịt tươi. Đóng cửa tủ lạnh lại mới nhớ ra chưa lấy bột nếp.

Cô chụp ảnh cốp sau xe gửi cho mẹ: 【Nuôi ong tay áo, tủ lạnh sắp bị con dọn sạch rồi(cười trộm)】

Trình Mẫn Chi cười:【Chuẩn bị cho con dọn đó, Túc Tấn ở Giang Thành sao?】

【Vâng, sáng sớm hôm qua anh ấy đến, hôm nay bọn con còn đến Thượng Hải uống cà phê.】

Trình Mẫn Chi đã thả tim trạng thái của con gái, còn tưởng là quán cà phê nào đó ở Giang Thành.

Bà đang ăn thịt nướng cùng nhóm bạn của Hạ Vạn Trình ở bên bãi biển, đang cúi đầu gõ chữ đột nhiên trước mặt có một bóng đen chặn lại. Hạ Vạn Trình đưa cho bà một xiên thịt mới nướng xong, không nói gì, chỉ để xiên thịt lên đĩa trên bàn của bà.

【Mẹ, con lái xe đây, đợi mẹ về lại nói chuyện tiếp, mẹ chơi vui vẻ nhé.】

“Chồng ơi em về rồi.”

Thấy cô xách hai túi về, Chu Túc Tấn để lại sách lên giá, sải bước qua: “Về đến dưới nhà sao không gọi điện thoại cho anh?”

“Em xách được, từ nhỏ em đã đi theo sau dì kiểm đếm bốc hàng. Môn thể dục em cũng giỏi, từ tiểu học đến cấp ba người đứng đầu nội dung chạy đường dài nữ cũng là em.”

Anh không nhắc anh mua hoa cho cô, cho đến khi Vệ Lai đi vào phòng ngủ đi tắm mới phát hiện trên tủ đầu giường có một bó hoa hồng lớn.

Chu Túc Tấn đi vào phòng ngủ, Vệ Lai quay người nhìn anh: “Cảm ơn anh, em rất thích.”

Sự vui sướиɠ trong lòng không từ ngữ nào có thể diễn đạt được, cô nhẹ đặt hoa xuống, ôm lấy anh.

“Sao lại nghĩ đến việc tặng em hoa.”

“Không có lý do gì đặc biệt hết. Muốn tặng em thôi.”

Trả lời trực tiếp như vậy khiến trái tim Vệ Lai đập thình thịch, ở trong lòng anh ngước lên nhìn anh.

“Hoa là anh chọn cho em sao?”

“Ừ, đều là anh chọn.”

Cô càng thêm thỏa mãn, cười nói: “Nói ra chắc chắn không ai tin.”

Chu Túc Tấn trả lời: “Đúng là không có ai tin, đến Lục An cũng quen thấy anh m á u lạnh, nói anh không phải người tốt.”

“Trên thương trường em không đánh giá, thời gian riêng tư anh đối xử tốt với em là được.” Có bó hoa hồng ủng hộ sự tự tin của mình, cô hỏi thẳng anh: “Chu Túc Tấn, có phải anh chỉ như vậy với em không? Không phải ai anh cũng tốt như vậy?”

Hỏi xong, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh nói: “Quả thực chỉ như vậy với em.”

Vệ Lai đột nhiên không biết trả lời như nào, trái tim trong l*иg ngực đập thình thịch .

Giây phút thiếu oxy trầm trọng, cô rời khỏi môi anh, vùi mặt vào cổ anh, dường như phải dùng sức để hít thở oxy mới đủ dùng.

Chu Túc Tấn vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng để cô bình ổn lại: “Một lát tắm xong nhớ ngủ sớm.”

Vệ Lai gật đầu, tối qua làm nhiều lần, hôm nay không thể nào tiếp nhận được anh nữa.

...

Ăn sáng xong, pha hai cốc cà phê, một cốc Geisha, một cốc là loại anh thích.

Ngồi ở ban công tràn ngập ánh nắng, cô ngồi quay lưng về phía mặt trời, mở cuốn sách mình đã đọc một nửa ra đọc lại từ đầu, thỉnh thoảng xen lẫn đôi câu phương ngữ Giang Thành.

Vệ Lai đặt sách xuống, “Hay là em dạy anh tiếng Giang Thành?” Chỉ sợ anh không kiên nhẫn học.

Chu Túc Tấn gật đầu: “Được.”

Vệ Lai chuyển ghế đến trước anh, ngồi đối diện anh.

Như này không giống hẹn hò, mấy lần cô muốn để chân lên đùi anh, không khỏi làm nũng: “Chồng ơi.”

Chu Túc Tấn nhìn cô: “Muốn để lên đùi anh?”

“Ừm.”

Chu Túc Tấn điều chỉnh tư thế ngồi: “Để lên đi.”

Vệ Lai duỗi thẳng chân, đặt chân lên phần bụng dưới cơ bắp cả anh.



Ngày thứ hai kết thúc kỳ nghỉ lễ, cuối cùng Vệ Lai cũng hẹn được mấy chị em plastic đi ăn lẩu, những người khác đều không ở Giang Thành, chỉ có Kiều Tư Điền và Ân Lạc ở đây.

Trong nhóm chỉ có hai người gọi cô là bé cưng, người khác đều gọi là Lai Lai, nói bé cưng rất sến.

Bọn họ thường xuyên ăn lẩu cùng nhau, ai thích ăn gì đều rõ, Kiều Tư Điền đã gọi sẵn nước lẩu và đồ ăn kèm, đang đợi nước sôi.

Ân Lạc đưa mấy miếng dưa hấu cho cô: “Sếp Chu nhà cậu đâu?”

“Tối qua anh ấy về rồi.” Vệ Lai mặc tạp dề lên, cầm một miếng dưa hấu.

Kiều Tư Điền nhìn khuôn mặt trái xoan từ trên xuống dưới, trắng trẻo hồng hào trong veo của cô: “Được dưỡng ẩm tốt nhỉ.”

Kiều Tư Điền chỉ cười, gắp thịt đã chín ra, lấy đũa gắp hoa tiêu, để vào trong đĩa của Vệ Lai.

Nói một vòng lại nhắc đến tập đoàn Tân Minh: “Chu Túc Tấn quyết định rút hoàn toàn vốn ra khỏi Tân Minh, định thu mua sáp nhập, xem ra rất để ý cậu, cậu không cần quan tâm người khác nói gì sau lưng mình đâu.”

Vệ Lai đang định cầm đũa, động tác tay hơi dừng lại: “Thu mua sáp nhập Tân Minh?”

“Đừng nói là cậu không rõ đấy nhé?”

Vệ Lai lắc đầu, Chu Túc Tấn không nhắc đến.

...

Chia tay với mấy người Kiều Tư Điền, Vệ Lai lái xe rời đi, từ quán lẩu lái thẳng về nhà bên Giang Ngạn Vân Thần.

Sau khi phản ứng lại Chu Túc Tấn đã không còn ở Giang Thành, ngôi nhà đó của hai người không có ai, xe đã lái đến cổng tiểu khu, cô giảm ga từ từ tấp lại vào bên vệ đường.

Giây phút này đột nhiên rất nhớ anh.

Hôm qua Chu Túc Tấn rời Giang Thành lúc sáng sớm, ở cùng cô thêm một tối.

Buổi sáng thức dậy nhận được tin nhắn của anh, 【Anh đến Bắc Kinh rồi.】

Trước đây cô nói không quen đột nhiên không liên lạc, hy vọng anh có thể gửi cho cô tin nhắn báo bình an. Lần này anh gửi rồi, nhưng cũng chỉ gửi một tin này.

Vệ Lai nhìn vào trong gương, không có xe đi qua, cô lùi xe rời khỏi Giang Ngạn Vân Thần, về căn hộ nhỏ của mình.



Chu Túc Tấn vừa ra khỏi công ty liền đi thẳng đến nhà dì, mang những đồ đem ở Giang Thành về qua.

Thời gian quá muộn không tiện uống cà phê, Ninh Như Giang rót cho cháu ngoại nước ấm. Lúc đưa nước ấm qua còn cố ý nhìn đồng hồ của cháu ngoại, không phải chiếc đồng hồ đó.

Ninh Như Giang ngồi xuống bên cạnh cháu ngoại, chuyện ở bên Giang Thành bà cũng nghe được bảy tám phần từ chỗ cháu trai lớn.

“Gia Diệp nói gần đây con đi London, ông bà ngoại con vẫn ở bên vườn hoa anh đào, về sớm như vậy, con qua đó làm gì thế?”

Chu Túc Tấn lạnh nhạt: “Chuyện công ty ạ.”

Anh đi tìm người Chương Nham Tân dự định hợp tác.

Nói chuyện vòng vo với cháu trai nó sẽ đi xa hơn mình, Ninh Như Giang chỉ đành vào thẳng vấn đề: “Liên quan đến tập đoàn Tân Minh có đúng không?”

“Chuyện Chương Nham Tân tìm con mua đồng hồ, anh con nói với dì rồi?”

“Nói rồi.”

Lại ngồi uống thêm nửa tách trà, Chu Túc Tấn rời đi.

Ngồi lên xe anh nhìn thời gian, mở khung trò chuyện với Vệ Lai ra:【Em xong việc thì ngủ sớm đi. Nếu như có chuyện gì không vui có thể nói với anh.】