Chương 49: Lễ tình nhân sao anh có thể không đến chứ.

9 rưỡi tối cuối cùng Vệ Lai cũng đợi được người của tổ chức đầu tư, đối phương vừa mới đi công tác ở nước ngoài về. Cô đưa cuốn sổ kế hoạch và những tài liệu liên quan đến siêu thị qua.

Đối phương nhận lấy nhưng không mở ra đọc, trực tiếp để lên bàn làm việc.

Giám đốc khách hàng họ Dương, vào thẳng vấn đề: “Trước kia cô cũng là người trong ngành này,” nói rồi cười, “sổ kế hoạch chắc chắn phải làm thật đẹp.”

Đẹp là một chuyện, thực hiện lại là một chuyện khác.

“Tôi đã điều tra lý lịch liên quan đến siêu thị Vệ Lai, hiện tại vẫn chưa xây dựng được nền tảng số của mình, phân bổ hàng hóa ‘phục vụ tận nhà’ cũng trở thành vấn đề, kho đông lạnh không đủ dùng, nhiệt độ bình thường của kho không đạt tiêu chuẩn.”

Ông ta nhân thời gian uống một cốc nước lại tiếp tục chỉ ra những vấn đề còn tồn tại: “Trình độ làm việc các nhóm bên cô không đồng nhất, quan trọng nhất là số lượng cửa hàng của cô quá ít, chu kỳ tăng trưởng ít nhất từ năm đến bảy năm. Điều này có nghĩa là chu kỳ đầu tư của tôi lớn hơn bảy năm, mọi người đều biết việc xây dựng nền tảng kỹ thuật số và lưu thông hàng hóa cần nhiều tiền nhất. Chu kỳ đầu tư quá dài, rủi ro quá cao.”

Giám đốc Dương từ chối thẳng thừng: “Nếu như quy mô siêu thị Vệ Lai của cô giống với bên Phúc Mãn Viên ở Giang Thành, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện đầu tư.”

Trần Kỳ: “Dương….” Vừa định mở miệng giành lấy, bị ánh mắt của Vệ Lai chặn lại, cô cười nói với giám đốc Dương: “Cảm ơn, vậy chúng tôi không làm lỡ thời gian của ông nữa.”

Lại khách sáo mấy câu, Vệ Lai cáo từ.

...

Vệ Lai gật đầu, chọn công ty logistics nào hợp tác, chọn đơn vị cung ứng nào huy động vốn, đương nhiên phải họp thảo luận.

Về Giang Thành cũng gần sáng, tài xế đưa Trần Kỳ về trước, Vệ Lai về căn hộ của mình, muốn gửi tin nhắn cho Chu Túc Tấn. Tính chênh lệch múi giờ, có lẽ là anh đang bận nên thôi.

Cho đến khi nằm lên giường nhắm mắt lại, nỗi nhớ mơ hồ đó vẫn còn quanh quẩn trong đầu.

Nằm mơ cả một đêm.

Nhưng không mơ đến anh.

Hôm sau cô bị chuông báo thức đánh thức.

Đề phòng lại ngủ quên, hôm qua trước khi đi ngủ đặt hai cái báo thức.

Hôm nay cô là người thứ hai đến công ty, Trần Kỳ còn đến sớm hơn cô.

Vừa mở điều hòa ngồi xuống bàn làm việc, Trần Kỳ gõ cửa đi vào, hỏi cô vấn đề thực phẩm tươi sống xử lý như thế nào.

Quản lý tất cả các cửa hàng bây giờ đều báo cáo công việc với Trần Kỳ, cậu ấy chịu trách nhiệm xử lý những vấn đề bọn họ phản hồi lên. Vấn đề nhiều nhất của các cửa hàng đều là thực phẩm tươi sống, mà bộ phận thực phẩm tươi sống lại do Dư Hữu Niên phụ trách, trong công việc, cậu ấy và Dư Hữu Niên gặp nhau không nhiều.

...

Vệ Lai cười: “Vì sao tôi tìm ông, trong lòng ông rõ hơn ai hết.”

“Là do lúc tôi nghỉ việc bàn giao không thỏa đáng sao?”

“Không phải.”

“Vậy tôi đoán không ra, mong sếp Vệ chỉ rõ.”

“Lỗ Mãn Ức. Chuyện này đủ rõ ràng rồi chứ?”

Điện thoại đột nhiên im lặng khác thường.

“Sếp Vệ, tôi không hiểu cô đang nói gì.”

Vệ Lai không nhanh không chậm: “Bình thường sẽ nên hỏi lại là, Lỗ Mãn Ức làm sao rồi? Sao lại nghe không hiểu tôi đang nói gì, tôi mới chỉ nói một cái tên, có gì mà ông nghe không hiểu? Đúng rồi, quan hệ của tôi với Kỳ Lâm Thăng rất tốt.”

“... Không phải, sếp Vệ, cuộc điện thoại này hôm nay của cô có hơi kỳ lạ.”

Phòng ngự tâm lý của đối phương sắp bị phá vỡ, Vệ Lai chuyển chủ đề: “Khi đó ông gây nhiều tổn thất cho công ty như vậy, bây giờ tôi đang bảo tài vụ hạch toán lại, mẹ tôi nể bạn cũ, dễ nói chuyện, không đồng nghĩa tôi cũng vậy. Thật sự cho rằng sau khi từ chức là mọi chuyện đều có thể thuận lợi sao? Trong thời gian làm việc ông làm gì, chỉ cần muốn điều tra, không có gì không tra được, chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Đợi ngày tôi lấy được chứng cứ, ông có biết mình phải đối mặt với điều gì không?”

Người kia lo lắng nuốt khan.

“Tôi không muốn điều tra bởi vì nước trong quá ắt không có cá. Tôi cho ông một cơ hội xí xóa, ông nói cho tôi tin tức gì đó làm tôi hứng thú, đây là một cuộc trao đổi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”

Đối phương im lặng.

...

10 rưỡi tối bữa tiệc mới kết thúc, cô bảo tài xế đưa mình về chỗ của mẹ.

Trình Mẫn Chi vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở phòng khách vừa phân tích tài liệu vừa chờ con gái. Từ khi con gái vào siêu thị làm việc, cùng bà tiến lùi, mỗi ngày năng lượng của con bé dường như dùng không hết.

Nghe bên ngoài có tiếng xe, bà vào phòng bếp hâm nóng lại súp bánh nếp nhân bí đỏ.

Vệ Lai không đói lắm, nhưng mỗi lần mẹ làm súp bánh nếp nhân bí đỏ cô không thể nào chống lại được, ngồi xuống trước bàn.

Trình Mẫn Chi cũng ngồi xuống, hỏi con gái nói chuyện với công ty logistics như nào rồi.

“Đợi tin tức ạ.”

Vệ Lai tiết lộ một kế hoạch khác của mình với mẹ: “Mẹ, con định hợp tác với siêu thị ở Tô Thành.”

Trình Mẫn Chi ngạc nhiên: “Siêu thị Tân Vọng của bạn học cũ Hạ Vạn Trình sao?”

Trong miệng Vệ Lai có bánh, gật đầu trả lời.

...

Ngày thứ tám đến siêu thị làm việc, cuối cùng Đường Chi cũng thích ứng được tiết tất làm việc. Khối lượng công việc chỉ bằng một phần ba trước đó, nhàn rỗi khó chịu, cô ấy bảo Vệ Lai có chuyện gì cứ việc phân phó.

Đường Chi chấm công tan làm, đi qua cửa văn phòng Vệ Lai. Cửa không đóng, cô ấy đứng ở cửa gõ cửa, “Hôm nay vẫn tăng ca sao?”

“Ừ, dù sao về cũng không có chuyện gì.”

Vệ Lai tranh thủ lúc nói chuyện cầm lấy lọ thuốc nhỏ mắt.

“Có phải là cô bận đến hồ đồ rồi không, hôm nay là lễ tình nhân đấy.” Đường Chi nhắc nhở, cẩu độc thân như cô ấy còn về nhà để tự chúc mừng, hơn nữa còn là người đã kết hôn như cô.

Vệ Lai xua xua tay, “Cô về đi.”

Lại cười bổ sung một câu: “Lễ tình nhân vui vẻ.”

Đường Chi cười: “Cô nên chúc tôi tối nay tìm được bạn trai. Làm việc đi, tôi về đây.” Cô ấy nhàn nhã xuống lầu.

Vệ Lai rót nước dựa vào sô pha nghỉ ngơi, cầm điện thoại trên bàn lên. Nhấn vào ảnh đại diện của anh, muốn gõ chữ nhưng lại do dự.

Nhìn màn hình điện thoại đến thất thần, có người đi đến cửa nhưng cô không nghe thấy tiếng bước chân.

“Cốc cốc.”

“Mời…” vào.

Chữ đằng sau còn ở trong cổ họng, cô ngẩng đầu nhìn qua, ngây người.

Một tay Chu Túc Tấn cầm áo vest, một tay đóng cửa.

“Nhìn gì mà tập trung vậy.”

Vệ Lai giống như ném cốc và điện thoại xuống, đứng bật dậy.

Văn phòng của cô quả thực không rộng rãi, đi mấy bước từ bàn đã ra đến cửa, lao thẳng vào trong lòng anh.

Chu Túc Tấn giơ tay ôm cô, tay còn lại khóa trái cửa.

Vệ Lai luồn tay vào áo vest ôm chặt lấy anh, bất ngờ lại tủi thân: “Em tưởng anh không đến.”

Chu Túc Tấn: “Lễ tình nhân, sao anh có thể không đến chứ.”