Chương 78: (Ngoại truyện 10): Hoàn toàn truyện.

Tiếng chiêng lên sàn của Vệ Lai - Bách Đa vang vọng khắp đại sảnh sàn giao dịch, Chu Túc Tấn lại vỗ tay chúc mừng cho Vệ Lai. Trong thời gian hợp đồng, ánh mắt cô ngập tràn mong chờ nói với anh, sau này muốn mở bao nhiêu cửa hàng.

Khi đó cô cho mình thời gian mười năm, có lẽ còn lâu hơn.

Trình Mẫn Chi ôm con gái trên sân khấu, trước giờ bà không dám mong cầu quá đáng, con gái đã thực hiện thay bà.

Cảnh tượng sau khi con gái từ chức nói muốn đến siêu thị giúp đỡ vẫn như còn ở trước mặt.

Mọi nghi lễ kết thúc, Vệ Lai xuống sân khấu tìm Chu Túc Tấn, cô quàng chiếc khăn tượng trưng cho sự hưng thịnh lên cổ Chu Túc Tấn, kích động và hưng phấn đến mức không nói lên lời.

Chu Túc Tấn nhẹ ôm lấy cô: “Chúc mừng sếp Vệ.”

Vệ Lai chỉnh lại khăn cho anh: “Cảm ơn sếp Chu đã đồng hành cùng em suốt cả chặng đường, trước giờ không so đo tính khí nóng nảy của em.” Mọi điều tốt xấu của em anh đều một mình chấp nhận hết.

Đã từng không hiểu anh, hôm nay giây phút đánh chiêng ở trên sân khấu, mọi niềm vui và thành quả hoàn toàn thuộc về chính mình, cô không phải bà Chu, cô là sếp Vệ.

Sau đó còn có tiệc cảm ơn, Chu Túc Tấn đi cùng cô.

Hạ Vạn Trình cũng đến hiện trường buổi lễ, cũng giống như Chu Túc Tấn, ngồi ở hàng ghế khách mời. Từ khi Trình Mẫn Chi lên sân khấu, tầm mắt của ông chưa rời khỏi bà.

Sau khi kết thúc Trình Mẫn Chi phải tìm trong đám người một lúc mới tìm thấy ông, “Sao ông ngồi ở tít phía sau thế.”

Hạ Vạn Trình cười: “Không thể lấn át nhân vật chính được.”

Mãi khi con gái và con rể, vợ trước và Hạ Vạn Trình rời khỏi đại sảnh, Vệ Hoa Thiên mới từ hàng ghế đứng dậy. Hôm nay ông đến hiện trường buổi lễ lên sàn với thân phận là cố vấn pháp lý cho Vệ Lai - Bách Đa.

Hai mươi sáu năm trước, siêu thị Vệ Lai mới mở được bốn cửa hàng ở Giang Thành, mỗi tối đêm giao thừa, vợ trước bận đến mười giờ, mười một giờ mới có thể về nhà.

Ông đưa con gái đến dưới cổng siêu thị chờ bà tan làm, đón bà về đi ăn đêm, thời gian quá muộn, con gái ngồi ở ghế sau ngủ mất.

Vợ trước ngồi ở ghế sau, ôm con gái trong lòng.

Khi đó siêu thị lên sàn là một giấc mộng rất xa vời, không ai dám mơ tưởng hão huyền.

Giao thừa lại sắp đến, những ngày đó đã rất xa rồi, có lúc nhớ lại dường như mới xảy ra ngày hôm qua.

“Bố!”

Vệ Hoa Thiên ngẩng đầu, con gái quay lại.

Vệ Lai sải bước lớn đi đến khoác tay ông, vừa rồi chỉ nói chuyện với Chu Túc Tấn, đến trước xe mới nhớ ra bố vẫn còn trong đại sảnh.

“Bố ơi, tiệc cảm ơn có thể bố không cần đi, tối nay hoặc là ngày mai hai bố con mình đi ăn mừng riêng.”

Vệ Hoa Thiên hiểu, con gái quan tâm đến tâm trạng của ông, bởi vì Hạ Vạn Trình cũng đến tiệc cảm ơn. Một ngày quan trọng như vậy đối với con gái, ông nhất định phải chứng kiến hết toàn bộ quá trình.

Ông cười: “Con với Túc Tấn qua trước đi, bố đợi dì Triệu còn với cả Nhất Hàm cùng đi.”

Vệ Lai bất ngờ: “Dì Triệu với chị con cũng đến sao?”

“Ừ, sáng nay dì Triệu con có phiên tòa xét xử, không cách nào đến hiện trường được, tiệc cảm ơn bà ấy sẽ qua.” Vợ và Triệu Nhất Hàm vội vàng từ Giang Thành đến, vợ nói công ty lên sàn và kết hôn quan trọng như nhau, không thể nào vắng mặt được.

Trước đây Triệu Nhất Hàm sinh con Trình Mẫn Chi cũng đến thăm, vợ đã hoàn toàn thông suốt.

Tiệc cảm ơn đã bao trọn phòng tiệc lớn nhất của khách sạn, có sáu bảy trăm người tham gia.

Triệu Mân đến sảnh tiệc, không đặc biệt qua chào hỏi với Trình Mẫn Chi, bà tìm Vệ Lai để tặng lời chúc phúc của mình.

Vệ Lai ôm lấy Triệu Mân, “Con cảm ơn dì.” Lại khen chiếc váy bà đang mặc rất đẹp.

Triệu Mân mặt mày hớn hở, đây là bà chiếc váy mới bà đặc biệt mua để tham gia tiệc cảm ơn. Bà không hỏi Vệ Hoa Thiên xem bà mặc có đẹp không nữa, hỏi rồi lại khiến bản thân tự chịu ấm ức.

Bây giờ bà đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, nhìn nhiều hơn vào những chỗ ông không sai, những chỗ không thể nào sửa bà không cưỡng cầu nữa, một năm nay mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn nhiều.

“Lai Lai con bận việc đi, dì với bố con tìm chỗ ngồi, đều là người nhà cả, con không cần khách sáo, đi chào hỏi những người khác đi.”

Triệu Mân và Vệ Hoa Thiên ngồi ở khu nhân viên của Vệ Lai - Bách Đa.

Sau khi ngồi xuống bà đi tìm Triệu Nhất Hàm, tìm một lúc lâu mà không thấy.

Triệu Nhất Hàm gặp Lục An ở cửa, lấy một ly rượu từ trong khay phục vụ của nhân viên, “Phải cảm ơn cậu sớm hơn mà mãi vẫn không có cơ hội thích hợp.”

Khi đó Vệ Lai ở trên bữa tiệc đắc tội Chu Túc Tấn, Lục An giúp đỡ không ít, còn trực tiếp đưa số điện thoại cá nhân của Chu Túc Tấn cho cô.

Lục An cười: “Không cần khách sáo, bạn cũ với nhau giúp đỡ là chuyện nên làm.”

Triệu Nhất Hàm không nói nhiều, mời Lục An một ly.

Lục An uống một ngụm hết rượu, đặt dấu chấm hết cho bức tranh những năm tháng thanh xuân của mình.

Tối đó đi đón Trần Giai Thụy tan làm, sau khi nói hết những gì muốn nói, anh ta thêm bạn lại với Trần Giai Thụy, lời mời kết bạn cuối cùng cũng được chấp nhận.

Coi như là một khởi đầu tốt.

“Sếp Lục.”

Giọng nói quen thuộc gọi anh ta.

Lục An quay đầu, người đến là Viên Hằng Nhuệ.

Triệu Nhất Hàm gật đầu chào hỏi, đi vào trong tìm mẹ.

Lục An cười nói: “Tôi còn tưởng anh không đến.”

Hôm nay Viên Hằng Nhuệ mặc bộ vest lịch sự, thắt cà vạt màu tím khói, phong lưu phóng khoáng, “Ngày quan trọng như thế này với Vệ Lai, anh nói tôi có thể không đến sao.”

Anh ta tự chế giễu bản thân: “Có bò tôi cũng phải bò đến.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong sảnh tiệc.

Anh ta không những đến tiệc cảm ơn mà còn bao hết màn hình quảng cáo lớn nhỏ ngoài trời, lấy danh nghĩa tập đoàn Giang Ngạn chúc mừng hôm nay Vệ Lai - Bách Đa lên sàn, 8 giờ tối nay còn có màn trình diễn ánh sáng.

Cho Chương Nham Tân tức đỏ mắt.

“Sao năm nay anh không đến Giang Thành?”

Lục An: “Đang theo đuổi người ta.”

Viên Hằng Nhuệ cầm ly rượu ở trên bàn chúc mừng anh ta: “Chúc mừng.”

Không biết một nửa còn lại của mình đang ở đâu, nếu như gặp, có lẽ anh ta cũng rất trân trọng.

Vệ Lai còn phải lên sân khấu phát biểu, không có cách nào đến chào hỏi tất cả bạn bè đến.

Cô nhìn thấy Viên Hằng Nhuệ, nâng ly từ xa bày tỏ cảm ơn.

Năm nay là năm thứ chín cô quen Viên Hằng Nhuệ, quay đầu lại, ngày quan trọng như vậy anh ta cũng ở đây.

Điều ước năm nay của cô tất cả đã thành hiện thực, điều ước năm nay ước cho anh ta, hy vọng anh ta có thể gặp được một người, cùng nhau bạc đầu.

Cô thu hồi tầm mắt, vô tình liếc nhìn Chu Túc Tấn, chỉ thấy anh cầm một ly rượu chủ động đi mời Triệu Liên Thân.

Chu Túc Tấn không nói gì, nhấp một ngụm rượu.

Ngoại trừ gây trở ngại cho anh, thành tựu bây giờ của Vệ Lai - Bách Đa không thể thiếu công lao của Triệu Liên Thân.

Triệu Liên Thân trầm giọng nói: “Ly này cậu nên mời tôi.”

Nếu như không tính toán những ân o á n trước đây, sinh nhật năm sau Chu Túc Tấn không thể nào nhận được năm triệu cổ phiếu của Vệ Lai - Bách Đa.

Sau tiệc cảm ơn, Vệ Lai ở lại Thượng Hải thêm hai ngày nữa, việc lên sàn cuối cùng cũng kết thúc.

Liên tiếp mấy ngày phải thức khuya chạy tới chạy lui, quả thực cô không chịu được nữa, nghỉ kỳ nghỉ dài, ngày hôm sau ngủ đến hơn 11 giờ mới dậy.

Chu Túc Tấn đang ở trong phòng thay đồ thu dọn hành lý, cô ngái ngủ mắt nhập nhèm bước qua, “Chồng ơi, anh đang làm gì vậy?”

“Đi Úc. Không phải em muốn chụp ảnh cưới ở cung đường ven biển sao, lần này qua đó chụp ảnh cưới, trùng hợp đưa Thần Thần qua đó chơi mấy ngày.”

Thu dọn xong hành lý, Chu Túc Tấn đi tìm Thần Thần để lấy lại điện thoại của mình.

Thần Thần nhìn thấy bố, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

“Con chạy gì chứ?”

Ninh Như Giang cười nói: “Sợ con c ư ớ p điện thoại của con bé.”

Màn hình điện thoại đã khóa, Thần Thần không mở được, cô bé cứ bấm mật khẩu lung tung, đã vượt quá số lần cho phép sai nhưng cô bé vẫn chưa dừng lại.

“Thần Thần, con đưa điện thoại cho bố dùng một lát, dùng xong bố trả cho con.”

Thần Thần cầm điện thoại vội vàng chạy vào phòng em bé, Chu Túc Tấn đi vào theo, vào tới trong phòng không nhìn thấy người đâu, anh nhìn sau cửa, trống không.

“Thần Thần?”

Anh cúi người nhìn gầm giường.

Thần Thần nằm sấp ở dưới gầm giường, không kịp phòng bị nhìn bố mình, bật cười khanh khách.

Chu Túc Tấn kiên nhẫn dỗ con gái, “Bố đưa con đi mua bánh mì nhé.”

Thần Thần bò từ trong gầm giường ra, lộ cái đầu ra trước, giọng sữa nói: “Bố.”

Chu Túc Tấn bế con gái trong lòng, anh đồng ý đưa con gái đi mua bánh mì, sau khi gọi điện xong liền đưa con gái đi siêu thị.

Chiều hôm sau, bọn họ bay đến Úc.

Ông bà ngoại ở vườn cây ăn quả bên Úc, dì bay qua cùng bọn họ.

Máy bay bay trên tầng mây, Thần Thần mở to mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đây không phải lần đầu tiên cô bé nhìn thấy biển mây, nhưng đã không còn ấn tượng từ lâu.

Nhìn biển mây mấy phút lại ngồi xuống.

“Bố.” Cô bé với bàn tay nhỏ, muốn Chu Túc Tấn bế.

Chu Túc Tấn để cô bé ngồi xuống thắt dây an toàn ngồi ở ghế, cô bé không cách nào chạy loạn.

“Bố ở bên cạnh con không đi.”

“Bố.”

Cô bé muốn đi xuống.

Chu Túc Tấn biết con gái muốn gì, lần này không thỏa mãn yêu cầu của cô bé.

Vệ Lai và dì đang ngồi ở trước bàn uống cà phê nói chuyện, anh ở cùng con gái.

Thần Thần giãy dụa một lúc, từ đầu đến cuối bố vẫn không bế mình.

“Bố.” Thần Thần lại vươn bàn tay nhỏ ra.

Gọi liên tiếp năm sáu lần, cuối cùng Chu Túc Tấn cũng thỏa hiệp, bế con gái từ trong ghế an toàn ra, nói với con gái bây giờ đang ở trên máy bay, không thể nào chạy lung tung, bị ngã rồi rất dễ bị thương.

Thần Thần nghiêm túc đồng ý: “Ư.”

Thật ra hoàn toàn không hiểu gì.

Thần Thần ngồi trong lòng bố chơi một lúc liền giãy muốn đi xuống, “Mẹ.”

Chu Túc Tấn ôm chặt con gái, đội mũ trên yếm của con gái lên, dùng sức nhè nhẹ kéo xuống che mắt cô bé, một giây sau lại kéo lên. Thần Thần bị trêu cười khúc khích.

Đoán con gái sẽ sớm chán trò chơi trốn tìm này, anh nói với con gái: “Bố dạy con vẽ nhé.”

Trước khi lên máy bay anh đã chuẩn bị sẵn bút và sổ vẽ, anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái cầm bút, vẽ một màn pháo hoa năm mới lên khoảng giấy trắng ở sổ vẽ.

Thần Thần cảm thấy mới lạ, đôi mắt mở to tròn, nhìn năm sáu màu sắc sặc sỡ được vẽ ra từ đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé.

Vẽ cùng con gái các loại pháo hoa, mãi đến khi Thần Thần đói.

Uống sữa xong, Thần Thần nằm sấp trong lòng anh ngủ.

Hôm nay cô bé mặc yếm màu trắng hồng, giống như một chiếc bánh bao tuyết nằm trong lòng Chu Túc Tấn.

Vệ Lai và dì tiếp tục uống cà phê, trong đĩa là bánh ngọt của siêu thị Vệ Lai.

Ninh Như Giang uống một ngụm cà phê, “Dì còn tưởng sau khi hai đứa kết hôn khẩu vị của một trong hai đứa sẽ thay đổi.”

Vệ Lai cười, nói: “Không ai thay đổi ạ.”

Cô và Chu Túc Tấn vẫn uống cà phê mình thích uống, ăn đồ ăn mình thích ăn, không vì chiều theo đối phương mà miễn cưỡng bản thân.

Sở thích và thói quen của hai người so với lúc trước khi kết hôn dường như không có gì thay đổi.

Ninh Như Giang đến bây giờ vẫn nhớ câu mà cháu trai từng nói với bà: “Dần dần chuyển trọng tâm công việc của con, nhiều nhất là ba đến năm năm là con có thể một nửa thời gian ở Bắc Kinh, một nửa thời gian ở Giang Thành.”

Chuyển trọng tâm công việc không phải chuyện dễ dàng, lúc đó bà còn nghi ngờ.

Ngoảnh đầu nhìn lại, mỗi câu cháu trai nói đều trở thành hiện thực.

8 giờ 30 sáng máy bay hạ cánh xuống Melbourne, Chu Gia Diệp tới sân bay đón. Anh cũng tham gia tiệc cảm ơn của Vệ Lai - Bách Đa, sau đó bay thẳng đến thăm ông bà ngoại, không ngờ một nhà em trai cũng đến.

Lần trước anh gặp Thần Thần là một tháng trước, có lẽ còn lâu hơn, cô bé cho anh bế, rất ngoan ngoãn, đôi mắt chớp chớp nhìn anh.

“Con có còn nhớ bác không?”

Thần Thần thích cười, cho dù có quen hay không cũng gật đầu cười: “Ư!”

Chu Gia Diệp cũng cười, chả trách em trai bị Thần Thần giày vò cũng không tức giận chút nào, dung túng không giới hạn. Đổi lại là anh anh còn không có nguyên tắc hơn em trai.

Đến bãi cỏ rộng lớn trong vườn cây ăn quả, Thần Thần hoàn toàn được giải phóng, thả ra một cái cô bé bắt đầu chạy trên bãi cỏ, nhìn thấy những con vật nhỏ cô bé không dám chạy về phía trước, “Bố!”

Chạy phi thẳng vào lòng Chu Túc Tấn.

Ông cụ Ninh đang ngồi dưới ô nhấm nháp rượu do mình ủ, nhìn thấy Thần Thần kéo Chu Túc Tấn đi xem những con vật nhỏ. Bốn năm năm trước ông không dám nghĩ lúc mình còn sinh thời có thể nhìn thấy đứa cháu trai khó bảo nhất của mình kết hôn, hơn nữa còn có con của riêng mình.

Ông quay mặt qua hỏi con gái út: “Túc Tấn ít nói, nói chuyện với Thần Thần không có vấn đề gì chứ?”

Ninh Như Giang: “Thằng bé có phương pháp của riêng mình, bố xem Thần Thần dính thằng bé biết bao.”

Ông cụ Ninh lại nói với con gái: “Tính cách Thần Thần không giống Túc Tấn, có lẽ giống Vệ Lai.”

Ninh Như Giang cười: “May là không giống Túc Tấn, nếu không hai cha con ở với nhau ngột ngạt biết bao.”

Ông cụ Ninh tự nhủ: “Cũng không biết khi nào Gia Diệp mới có thể khiến ta yên tâm.”

Ninh Như Giang: “Sắp rồi.”

Ông cụ Ninh nhìn con gái: “Cái gì gọi là sắp rồi?”

“Chắc là đang yêu ạ.” Bà từng hỏi Chu Gia Diệp có phải có người mình thích rồi không, bởi vì những thứ thằng bé quan tâm không giống hồi trước, cháu trai lớn không phủ nhận.

Ninh Như Giang ngắt một quả anh đào rửa sạch đưa cho bố mình ăn, nhìn hai cha con đang chơi đùa trên bãi cỏ, nhớ đến khi mình còn nhỏ. Khi đó bố còn rất trẻ, cũng giống như Chu Túc Tấn đưa bà và chị gái ra ngoài chơi.

Bây giờ tóc mai của bố đã màu hoa tiêu, năm nay đi đường lâu còn phải chống gậy.

Dừng lại những suy nghĩ bi thương, bà lấy điện thoại ra quay video cho Chu Túc Tấn và Thần Thần.

Hôm sau trời trong nắng ấm.

Những đám mây lớn trôi dạt trên bầu trời trong xanh, màu xanh khiến con người ta thoải mái.

Nhϊếp ảnh gia hiểu tính cách Chu Túc Tấn, chỉ định động tác bảo anh chụp, anh sẽ không chụp ra hiệu quả, vậy nên mang theo một dàn âm thanh đặt bên bãi biển, phát một bản nhạc jazz mà cả anh và Vệ Lai đều thích.

Vệ Lai trang điểm trong, từ trong xe đi xuống.

Thần Thần đang lăn lộn ở trên cát, nhìn thấy mẹ mặc váy cưới, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên nhìn mẹ, ngây ngốc.

Hôm nay Ninh Như Giang cũng qua đây, đặc biệt chăm trẻ, bà chặn tầm nhìn của Thần Thần, di dời sự chú ý: “Bé con, xô cát nhỏ của con đâu rồi?”

Bên này, Chu Túc Tấn nắm lấy tay trái Vệ Lai.

Chiếc váy cưới cao cấp đặt riêng này nhà thiết kế dùng tay khâu mất mười ba tháng mới hoàn thành, vẫn luôn lo lắng không kịp để năm nay chụp ảnh.

Dưới ánh mặt trời váy cưới rực rỡ lấp lánh, giống như cái tên chiếc đồng hồ kim cương của cô, tràn ngập sao.

Vệ Lai bị anh nhìn nhịp tim đập nhanh hơn, cô kéo lấy gấu áo vest của anh.

Lúc cô tưởng rằng Chu Túc Tấn sắp hôn cô, anh đột nhiên lùi về sau nửa bước.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Túc Tấn đã quỳ một chân xuống cát, anh tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Người khác đều có cầu hôn, em không có.”

Khó khăn lắm Vệ Lai mới tìm lại được giọng nói của mình: “Trường hợp của chúng ta không giống mà.”

Chu Túc Tấn: “Không giống cũng không thể nào không có.” Anh nhìn cô, “Anh yêu em. Còn nhiều hơn em nghĩ.”

Giọng Vệ Lai khàn khàn: “Em biết.” Những việc anh làm so với việc cô thấy quá nhiều.

Trước mắt mờ lại.

Đeo nhẫn lại cho cô, Chu Túc Tấn đứng dậy, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

Vệ Lai ôm lấy eo anh, không kìm lòng được hôn đáp lại anh dưới ánh bình minh.

Chu Túc Tấn mở tay cô ra, bế cô lên không trung.

Tất cả hình ảnh được nhϊếp ảnh gia ghi lại.

Ninh Như Giang chơi cùng Thần Thần ở trên cát, cho đến khi hai người chụp xong.

Nhϊếp ảnh gia: “Có thể gọi Thần Thần qua đây, chụp ảnh gia đình cho mọi người.”

“Bé cưng, qua đây nào.” Vệ Lai gọi con gái.

Thần Thần đột nhiên bò từ cát dậy, đồ chơi cát cũng không thèm nữa, “Mẹ!”

Vệ Lai mặc váy cưới không tiện bế con gái, “Hôn mẹ một cái nào.”

Chu Túc Tấn bế con gái, Thần Thần vươn cổ hôn mấy cái lên mặt mẹ, hôn xong mẹ, cô bé ngẩng đầu, “Bố.” Sau đó hôn một cái lên mặt bố.

Sau khi chụp ảnh xong ở trên bãi biển, bọn họ lại đến địa điểm tiếp theo.

Chụp một bộ ở bên cung đường ven biển, khi mặt trời lặn về hướng tây, lại quay về bãi biển chụp lúc sáng sớm.

Vệ Lai và con gái thay quần áo đôi, cô và Chu Túc Tấn mỗi người nắm một tay con gái đi dạo trên bãi biển dưới ánh hoàng hôn.

Nước biển dâng lên, đôi chân nhỏ xíu của Thần Thần bị nước bao phủ.

Chu Túc Tấn và Vệ Lai nắm chặt lấy cổ tay con gái, đồng thời nhấc con gái lên cao, Thần Thần lơ lửng trong không trung, hai chân nhỏ xíu hưng phấn đá loạn lên.

Tiếng cười không ngừng.

Nhϊếp ảnh gia ghi lại tất cả hình ảnh ấm áp này.

0 giờ đêm giao thừa năm đầu tiên kết hôn, điều ước của cô là, hy vọng có một ngày Chu Túc Tấn rất yêu cô.

Đến nay điều ước đã thành hiện thực từ lâu.

Lời của dịch giả: Tung hoaaaa, dzị là phải tạm biệt anh Chu, Vệ Lai và bé con rùi, biết là truyện còn rất nhiều tranh cãi khi xây dựng hình tượng và cốt truyện nhưng ko sao vì truyện tui dịch nên tui yêu thương hết. Chúc mừng con bé lại hoàn thành thêm được một bộ truyện nữa, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đồng hành cùng và yêu thương con bé suốt thời gian qua, hy vọng có thể đồng hành cùng mọi người lâu hơn và cùng nhau lấp thêm thật nhiều hố nữa nhaaaa.