Chương 12:

Việc Aileen đến thăm Violet là điều hoàn toàn không thể xảy ra.

Cô ấy vừa mới yêu cầu cấm cô ta vào khu nhà phụ, nhưng tại sao bây giờ cô ấy lại bỏ qua lệnh cấm?

Violet tặc lưỡi khi nghe tin từ Mary, người hiện là người giúp việc riêng của cô.

Mắc dù cô ấy vẫn sống cuộc sống hoàn toàn là Violet, nhưng cô ấy không thể hiểu được Aileen chút nào. Và bây giờ cô ấy cũng có thêm ý thức của Ha-yoon, việc hiểu Aileen lại càng khó khăn hơn.

“Ta không muốn gặp cô ấy. Bảo cô ấy quay lại đi.”

Đến bây giờ cô mới có bình tĩnh trở lại, nhưng tại sao rắc rối cứ liên tục ập đến với cô?

Mary, người đã trở thành người đưa tin, vội vàng báo cho Aileen biết câu trả lời của Violet, tuy nhiên không lâu sau cô ấy đã quay lại.

“T-Tiểu thư, cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không rời đi cho đến khi gặp được người…”

Sự ngoan cường không chịu khuất phục của Aileen thật sự là một điều đáng nể.

Mary im lặng cố gắng quan sát phản ứng của Violet trong giây lát, sau đó cô nói với cô ấy rằng Aileen mang theo một cuốn sổ phác thảo.

“Ha, ta không nói nên lời, thật đấy…”

Tôi đã rời đi và chuyển đến khu nhà xa xôi này, nhưng ý của cô ấy là cô ấy đến đây chỉ để khıêυ khí©h tôi?

Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Violet đưa tay lên lau mặt, hành động của cô ấy rõ ràng cho thấy cô ấy đang khó chịu như thế nào.

“Ta đã nói rằng cô ấy nên rời đi. …Mary, chúng ta đi ăn chút đồ ăn nhẹ nhé.”

“T- thứ lỗi cho tôi?”

Chúng ta có nên làm điều này không?

Câu hỏi đã được viết trên trán Mary theo đúng nghĩa đen, nhưng thay vì trả lời, Violet chỉ cười.

Bối rối, Mary cũng chỉ biết đi theo cô.

• * *

Các người hầu đã phải từ chức để làm việc tại nơi này.

Người mà họ đang phục vụ bây giờ có một tính khí hung ác đến mức khiến mọi người phải đặt cho cô ấy nhiều biệt danh khủng khϊếp – vì vậy tất cả họ chỉ cúi đầu, cố gắng sống sót trong khi tiếp tục làm việc.

Tuy nhiên, chỉ có bốn người giúp việc bình thường và hai người đầu bếp. Khu nhà phụ tuy nhỏ nhưng chỉ có sáu người thì khó có thể giải quyết được mọi việc. Đến mức họ phải thay phiên nhau chỉ để giúp đỡ cho nhau.

Và tất cả họ đều thương cho Mary, người phải ở bên Violet.

Mỗi người trong số họ đều từ chối vị trí người hầu riêng của Violet, nên chắc chắn nó sẽ bị đẩy xuống cho người mới.

Tuy nhiên, trái ngược với những lo lắng của họ, Mary nói với các nhân viên khác của khu nhà phụ rằng Violet không giống như những gì những tin đồn đã vẽ ra về cô.

Ngay cả khi bầu không khí tràn ngập tâm trạng u ám và đồng cảm với cô, Mary vẫn bảo vệ chủ nhân của mình đến cùng.

Một người giúp việc, người đã làm việc ở đây lâu hơn Mary, nhớ lại sự việc Violet ra lệnh cho cô ấy tự mình cắt lưỡi của một người hầu khác.

Cô hầu gái này không tin những gì Mary nói lúc này, nhưng cô cũng không phủ nhận rằng Violet đã thay đổi.

Trên thực tế, Violet thường chia sẻ đồ ăn của mình với Mary.

Và Mary là một cô gái giản dị. Cô tin rằng bất cứ ai chia sẻ thức ăn với người khác đều là người tốt.

Vì vậy, bên trong khu nhà phụ, ấn tượng của mọi người đối với Violet dần thay đổi.

‘Ý tôi là, có lẽ cô ấy đã thay đổi sau khi cô ấy đã chết đi sống lại.’

‘Có lẽ cuối cùng cô ấy cũng bắt đầu suy ngẫm về hành động của mình.’

‘Chúa ơi, Công nương đã từng tự phụ đến mức cứ như thể cô ấy là trung tâm của cả thế giới vậy mà?’

‘Hồi đó Thiếu gia có lẽ đã đi làm quá lên khi đến đây và mắng cô như vậy. Dù sao thì cô ấy cũng là em gái anh ấy mà.”

Điều này là một điều tích cực.

Hình ảnh của Violet giờ đã ổn định hơn, tất cả là nhờ có sự bảo vệ của Mary.

Tuy nhiên, vào khoảng thời gian này…

Aileen lại đến.

Và tất cả đều nhanh chóng nhận ra thực sự của Violet không hề thay đổi.

• * *

“Chúa ơi, đã bao nhiêu lâu trôi qua rồi…”

Mặc dù đã là đầu xuân, nhưng cái giá mùa đông vẫn chưa hoàn toàn tan đi.

Trong thời tiết như vậy, Aileen mặc một chiếc váy mỏng đến và xin vào để thăm chị gái mình.

Và mặc dù Violet bảo cô rời đi và cô đã từ chối gặp cô, Aileen vẫn đợi hàng giờ liền.

Những người giúp việc nhìn Aileen run rẩy bên ngoài nhà phụ, vì thương hại cô nên họ đã đắp cho cô một chiếc chăn mỏng.

Cô con gái thứ hai như thiên thần của Nhà Everett mỉm cười đáp lại.

“Cảm ơn. Tôi mặc như thế này để có thể chỉnh tề hơn trước mặt chị gái mình, nhưng tôi không biết rằng trời lại lạnh đến thế này.”

Và chính lời này đã khiến Violet phải bó tay.

“Haa, điên mất thôi… Bảo cô ấy vào đi.”

Sau hơn 4 tiếng đồng hồ, Violet là người giương cờ trắng.

Tuy nhiên, một lần nữa, lại có tin đồn lan truyền về việc cô đã bắt nạt em gái mình và bắt cô đợi ở cửa trước quá lâu.

Violet thở dài, ấn xuống thái dương đang đau nhói.

Trước đây, dù có mất cả một ngày, cô cũng sẽ không bao giờ cho Aileen vào. Nhưng vì thời tiết hiện tại nên đành chịu vậy.

“Em gái…!”

Sau khi phải đợi bên ngoài bốn tiếng đồng hồ vào đầu mùa xuân, Aileen cuối cùng cũng bước vào phòng khách nhỏ. Má cô đỏ bừng.

So với Violet, người không hề chăm chút đến vẻ bề ngoài thì Aileen vẫn rất đáng yêu.

Violet lại phải thở ra một hơi thật sâu để tập trung lại. Cô giữ chặt sự kiên nhẫn của mình bằng một cái nắm tay phó kẻo cô sẽ trượt tay và đổ thẳng trà vào mặt cô ấy.

“Hic, hiic… Em đã rất lo lắng cho chị. Chị đột nhiên bị giam giữ ở nơi này, thậm chí còn nói rằng chị sẽ không gặp em và mọi người… ”

Chà, cũng chẳng có lý do gì để tôi phải gặp những người mình ghét cả.

Hầu như không kiềm chế được việc đả kích những lời lẽ gay gắt này, Violet cố gắng giữ nụ cười trên môi.

Hương vị của thứ trà khó chịu trong khu nhà phụ này lấn át các giác quan của cô mạnh mẽ hơn nhiều so với thường lệ.

“V-Tuy nhiên, em rất vui được gặp lại chị. Chị ơi, chị cũng rất vui khi gặp lại em phải không?

“…Tôi sẽ vui nếu khuôn mặt của cô ở xa tầm mắt của tôi.”

“Chị ơi, mặt chị trông hốc hác quá… Em chắc chắn là do chị đã phải chịu đựng rất nhiều ở đây phải không?”

“…Haa.”

Khuôn mặt của Violet không hề hốc hác.

Dù môi trường xung quanh của cô giờ đây đã sạch không còn những yếu tố căng thẳng làm suy giảm sức khỏe tinh thần của cô nên khuôn mặt của cô cũng không có bất kỳ khuyết điểm nào.

Đoán được cảm xúc bên trong của Aileen, Violet nheo mắt lại.

Ánh mắt của Aileen tiếp tục xem xét kỹ lưỡng quần áo của Violet.

Chiếc váy mỏng manh, lấm lem sơn đen của cô đã sờn mép. Đó là một bộ trang phục không phù hợp với Violet thường ăn mặc sang trọng và chỉn chu.

Mary nhìn qua nhìn lại giữa hai chị em. À, chính xác hơn là hai anh em họ.

Violet đang mặc bộ quần áo cũ kỹ và không đẹp mắt, trong khi Aileen đang mặc một chiếc váy mới và dễ thương, phù hợp với ngoại hình của cô.

Tuy nhiên, điều đáng kinh ngạc ở đây là không có sự khác biệt về vẻ đẹp của mỗi người.

“Vậy đó là cô đến đây để nói điều đó à?”

“Không hoàn toàn không! Ừm. Em nghe nói chị đang vẽ tranh ở khu nhà phụ này.”

“……”

“Đó là lý do em muốn mang cái này đến cho chị, phòng trường hợp chị thích nó.”

Khi nói điều này, Aileen ngượng ngùng đưa ra một cuốn sổ phác thảo.