Chương 1: Sống lại

Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Tiếng "ong ong" vang lên bên tai, kèm theo cảm giác đau đớn ở phần đầu, thiếu nữ đẹp tựa như ngọc đang ngủ trên chiếc giường công chúa khẽ nhíu mày lại.

Đau quá! Đầu đau quá!

"Đây là hệ thống 009, đã trói buộc kí chủ, bắt đầu vận hành.. 1, 2, 3!"

Trong đầu truyền đến giọng nói máy móc lạnh lẽo, mí mắt của thiếu nữ xinh đẹp như bị một lực lượng nào đó đẩy lên.

Cơn đau ở đầu bắt đầu giảm bớt, tiếng ong ong bên tai cũng dần biến mất, An Văn nhìn căn phòng công chúa hồng phấn, trong đầu ngây ngô thầm nghĩ: Đây là Thiên Đường sao?

An Văn là minh tinh lăn lộn trong giới giải trí ròng rã mười hai năm, không có bối cảnh, cũng không phải xuất thân chính quy, chỉ có thể dựa vào niềm tin mà chống đỡ đến bây giờ, năm năm chạy làm diễn viên quần chúng và thế thân, vì suất diễn mà phải đánh võ nên chỉ hai ba năm mà trên mình đã chồng chất vết thương.

Ở trong hoàn cảnh này, kỹ thuật diễn của cô nhanh chóng tăng lên, động tác đánh võ cũng ngày càng tốt, ngay cả khả năng vũ đạo cũng thuận theo đó mà tiến bộ vượt bậc.

Mấy tháng trước cô vừa mới truyền bá một bộ phim, nhờ vào thiết lập vai nữ phụ được yêu thích cùng với kỹ thuật diễn thối rửa của nữ chính nên đã thành danh chỉ trong một lần, bước lên hàng ngũ nữ minh tinh tuyến ba.

Thế nhưng nữ chính là một tiểu hoa đán lưu lượng tuyến một, sức chiến đấu của fan hâm mộ rất mạnh, thổi phồng giẫm mạnh càng nhiều nên giận lây sang An Văn, bới ra đời tư đen tối của cô những năm này.

Hướng gió trên mạng có chuyển biến lớn, cô lập tức trở thành tấm bia đỡ đạn để mọi người chỉ trích.

Công ty chưa từng coi trọng một người có nhan sắc bình thường lại không có bối cảnh như cô, tiểu hoa đán lưu lượng kia chuyển hình thất bại cũng giận chó đánh mèo sang cô, công ty không dám chọc vào tiểu hoa đán có bối cảnh mạnh nên quyết định từ bỏ An Văn.

Đối mặt với xô nước bẩn trên mạng, công ty không giải thích gì mà chỉ đăng bài trên Weibo xin lỗi.

An Văn hết đường chối cãi, cô nhìn những bài viết bảo mình cút khỏi giới giải trí ở trên mạng.

Niềm tin kiên trì mười hai năm triệt để sụp đổ, An Văn rơi vào tuyệt vọng. Cả ngày nay cô đều hậm hực và bần thần, đến phòng tắm mà còn có thể dẫm lên cục xà phòng rồi trượt chân đập đầu vào bồn tắm, trước mắt cũng bắt đầu rơi vào mơ hồ.

Nhưng mà bây giờ cô đang ở đâu vậy? Hoàn cảnh xung quanh và cảm giác đau nhói ở đầu đều khiến cô cảm thấy vô cùng chân thật.

"Hệ thống 009 mời kí chủ lựa chọn:

1 - Trực tiếp tiếp nhận thông tin.

2 - Trong ba ngày dần dần tiếp nhận thông tin."

Âm thanh này từ đâu tới?

An Văn lấy tay chống xuống đất ngồi dậy, phát hiện mình đang ở cạnh bồn tắm, rồi lại nhìn thấy đôi tay thon dài trắng nõn này, nó khác xa với đôi tay thô ráp của cô.

Đây không phải là tay của cô!

"Kí chủ, cần phải nhắc nhở một chút, tôi đang ở trong đầu cô."

Âm thanh máy móc vang lên.

Trong đầu mình!

An Văn là người càng khẩn trương lại càng bình tĩnh, cô theo bản năng đặt ngón tay ấn lên huyệt thái dương, hỏi: "Cậu đang nói chuyện trong đầu tôi à?"

"Đúng vậy, tôi đang ở trong đầu kí chủ."

"Vì sao cậu lại ở trong đầu tôi, không phải tôi đã chết rồi sao? Đây là đâu?"

“Nỗi oán hận mạnh mẽ của kí chủ đã hấp dẫn trói buộc hai người chúng ta, để tôi giúp kí chủ sống lại."

"Sống lại sao!"

An Văn mở to mắt, nhớ tới nội dung trong tiểu thuyết mà trước kia bạn mình từng kể đến, hỏi: "Cậu là hệ thống à? Chính là cái loại hệ thống không gì không làm được, có thể đưa người khác xuyên không đến khắp nơi sao?"

"Không phải, tôi chỉ có thể giúp cô sống lại. Còn việc có thể tiếp tục sống tiếp hay không thì là chuyện của cô."

An Văn nghe xong lại nằm xuống giường, nhìn đèn trên trần nhà, hỏi: "Vậy tôi phải làm gì để sống sót?"

Trời cao thế mà cho cô sống lại một đời, đời trước đã khổ cực như vậy rồi, vậy đời này cô lại càng không muốn đυ.ng chạm gì vào giới giải trí nữa!

Tiếng nói máy móc vang lên: "Cảnh báo! Cảnh báo! Đừng có ý nghĩ như vậy, nếu không kí chủ sẽ bị xóa bỏ!"

"Cậu đọc được ý nghĩ của tôi à?"

"Tôi ở trong đầu kí chủ, đương nhiên là có thể nghe được. Nhiệm vụ đời này của kí chủ là hóa giải nỗi oán hận đời trước, cho nên không thể xuất hiện loại ý nghĩ này."

"Oán hận?"

An Văn lẩm bẩm.

"Kí chủ còn nhớ một khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, mình đã suy nghĩ gì không?"