Chương 31: Lục Mạn Nhi phát hỏa

Edit by Lá & Beta by Hy



“Cháu xác định không xem xét chút nào sao?” Đường Chi Minh hỏi cô.

Ông nhìn An Văn diễn, cảnh diễn Lý Thanh Nghi trước mắt hoàn toàn không thành vấn đề nhưng nếu muốn diễn nhân vật sẽ xảy ra thay đổi lớn như Lâm Uyển Đình thì lại khác. Ông có thể trực tiếp chỉ định cô đóng Lý Thanh Nghi nhưng Lâm Uyển Đình thì nhất định phải trải qua thử vai.

Các phim của Đường Chi Minh đều rất hấp dẫn diễn viên. Đến lúc đó, người tới thử vai sẽ không chỉ là các diễn viên lưu lượng nhỏ mà các diễn viên phái thực lực cũng sẽ đến.

Giai đoạn đầu, nhân vật Lâm Uyển Đình này thiên chân vô tà, sau đó lại hắc hóa thành Boss lớn. Ngoại trừ vai nam nữ chính, rất nhiều người cạnh tranh suất diễn này.

“Đạo diễn Đường, cháu đã nghĩ kỹ rồi!” Đôi mắt đẹp của An Văn như đang phát sáng, cả người toả ra đầy năng lượng. “Đến lúc đó, còn phải nhờ đạo diễn Đường chừa cho cháu một chỗ.”

“Được! Ha ha ha ha……” Đường Chi Minh nở nụ cười. Đôi mắt của đồ đệ ông quả thật quá tốt, cô bé này thực sự là một hạt giống tốt.

Với vai Thanh Sa vừa ra mắt kia, cô tất nhiên sẽ trở thành nữ thần. Theo tình hình chung, các nghệ sĩ khác đều sẽ muốn củng cố hình tượng nữ thần nhưng cô lại đi ngược lại, tự mình hủy đi hình tượng ấy.

Lâm Uyển Đình chính là nhân vật làm fan nguyên tác hận đến ngứa răng!

“Chào đạo diễn Đường.” Lục Mạn Nhi đi tới, chào hỏi Đường Chi Minh.

“Đạo diễn Đường, cô ấy chính là Lục Mạn Nhi.” Phó đạo diễn Trương giới thiệu.

Đường Chi Minh gật gật đầu, nói với Lục Mạn Nhi: “Cô còn cần phải cố gắng về phương diện kỹ thuật diễn!”

Lục Mạn Nhi gật gật đầu, cười nói: “Đạo diễn Đường, tôi nhất định sẽ cố gắng nỗ lực. Tôi nghe nói……”

Lục Mạn Nhi vừa định hỏi đến 《 Hoa Lạc Trường An 》, Đường Chi Minh đã ngắt lời cô ta, nói với phó đạo diễn Trương: “Không còn sớm nữa, tôi cần phải về.”

“Đạo diễn Đường, để tôi đi gọi cho đạo diễn Diệp.” Phó đạo diễn Trương nói.

“Không cần. Đoàn phim các cậu cứ làm theo tiến trình ban đầu đi, tôi đi trước.” Đường Chi Minh nói rõ.

“Đạo diễn Đường đi thong thả.” An Văn nói.

Lục Mạn Nhi cũng nói theo: “Đạo diễn đi thong thả.”

Đường Chi Minh đi rồi, Lục Mạn Nhi đột nhiên giật kịch bản trên tay An Văn rồi ném xuống. Trên tay không còn kịch bản, An Văn nhìn cô ta bằng ánh mắt không thể hiểu nổi: “Dì đang làm gì vậy?”

“Giả vờ cái gì? Tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.” Lục Mạn Nhi tức giận nói.

“Dì Lục không bỏ qua cái gì cơ?” An Văn nghi hoặc hỏi rồi nhặt kịch bản trên mặt đất lên.

Bị An Văn gọi như vậy, Lục Mạn Nhi lại càng phẫn nộ, toan muốn xé kịch bản của An Văn. An Văn nhanh chóng chạy đi, đặt kịch bản sau lưng, nói: “Ở đoàn phim luôn luôn có camera. Dì cũng quá kiêu ngạo rồi, không sợ bị người khác chụp rồi đăng lên mạng sao?”

Quả nhiên, mới nói như vậy đã đủ dọa cô ta sợ. Lục Mạn Nhi đứng tại chỗ, nói đầy ác độc: “Cô cứ chờ đấy!”

An Văn dùng kịch bản chà xát lỗ tai, nói tiếp: “Gió lớn quá, tôi không nghe thấy. Dì mới nói gì đó, lặp lại lần nữa đi!”

Lục Mạn Nhi trừng mắt nhìn cô một cái rồi đi.

An Văn đợi cô ta đi rồi lấy kịch bản sau lưng ra, nhìn những nếp uốn rồi đau lòng nói: “Xấu quá!”

Diệp Hiểu Tinh vừa mới quay xong nên lại đây tìm cô. Thấy kịch bản của cô nhăn thành như vậy, cô ấy hỏi: “Sao lại thế này? Vừa nãy Lục Mạn Nhi lại tới đây gây chuyện với em à?”

“Công chúa anh minh!” An Văn nói.

“Em không bị cô ta làm tổn thương ở đâu đấy chứ?” Diệp Hiểu Tinh hỏi.

An Văn lại giả ngốc, nói: “Hóa ra dì kia còn có thể ra tay đánh người sao?”

“Em không biết đâu, trước kia ở đoàn làm phim, cô ta xé kịch bản của một diễn viên tuyến mười tám, còn cho diễn viên kia một cái tát.”

“Diễn viên kia là ai?” An Văn hỏi.

“Chị cũng không biết tên là gì. Cô ấy đã đóng máy rồi."

An Văn lại như được an ủi, nói: “Em vẫn luôn tưởng em đắc tội Lục Mạn Nhi chỗ nào, hóa ra cô ta vốn đã kiêu ngạo như vậy.”