Chương 42: Anh đã biết từ sớm

Edit & Beta by Hy

-

"Tổng giám đốc, tiểu thư An đã xảy ra chuyện." Đặc trợ Doãn đưa điện thoại di động của mình cho Sở Kỳ Sâm ngay khi bước vào văn phòng.

Sở Kỳ Sâm ngẩng đầu lên, nhận lấy rồi hỏi: "Lúc nào?"

Đặc trợ Doãn chột dạ cúi đầu, nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tối hôm qua, tôi quên không lên Weibo. Hôm nay, tôi cũng bận nên vừa mới xem qua."

Sở Kỳ Sâm giương mắt nhìn về phía anh ta. Đặc trợ Doãn vội vàng nói: "Tổng giám đốc, xin lỗi ngài!"

"Em ấy đang ở đâu?"

"Tôi vừa gọi điện thoại hỏi dì Lưu. Tiểu thư đã quay về biệt thự."

Sở Kỳ Sâm lại cúi đầu nhìn hot search, gương mặt đầy vẻ lạnh lẽo, hỏi: "Lục Mạn Nhi này là nghệ sỹ của công ty nào?"

"Công ty Đông Ngu ạ. Tổng giám đốc muốn phong sát* cô ta ạ?"

*phong sát: cấm một số nhân vật (ngôi sao, nghệ sĩ giải trí), v.v ... tham gia vào một số hoạt động, một số công việc nhất định hoặc cấm một số phương tiện truyền thông phát sóng các chương trình hoặc ấn phẩm, hoặc cấm phổ biến một số tin nhắn.

"Chắc chắn phải phong sát cô ta, nhưng không phải bây giờ." Ngôi sao nữ ấy đã cho An Văn thấy bộ mặt thật của giới giải trí. Nhân lúc này, anh ta phải kéo An Văn ra.

"Cậu dặn dò xuống dưới, điều động quan hệ xã hội của Hoa Nghệ, công bố tuổi tác và trường học của An Văn ra ngoài."

Sở Kỳ Sâm gọi điện thoại cho dì Lưu, nói hôm nay anh ta muốn về biệt thự.

Dì Lưu vui vẻ kéo An Văn đang nằm trên giường dậy, nói: "Tiểu thư, hôm nay tiên sinh sẽ về."

An Văn bật người, mở mắt ra, hỏi: "Không phải anh ấy ra nước ngoài sao?"

"Trước cuối tuần, ngài ấy sẽ về."

An Văn sợ tới mức chạy nhanh khỏi giường, thay quần áo rồi xuống dưới nhà tìm Khương Thi Dư, nói với cô ấy: "Từ giờ trở đi, chị phải khóa trái mình trong phòng, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng hứa sẽ không đi ra."

"Làm sao vậy? Lục Mạn Nhi lại tác oai tác quái à?" Khương Thi Dư sợ tới mức tất cả buồn ngủ đều bay biến mất.

"Không phải. So với Lục Mạn Nhi, chuyện này còn đáng sợ gấp một vạn lần." An Văn mang chút đồ ăn vặt và đồ uống tới phòng Khương Thi Dư, lại dặn dò cô ấy: "Nếu em gọi điện thoại cho chị, chị mới được đi ra, bằng không đừng mở cánh cửa này ra."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Khương Thi Dư sốt ruột hỏi.

"Không thể giải thích với chị được, tóm lại là chị không thể ra ngoài, hiểu chứ?" Chờ Khương Thi Dư cam đoan, An Văn mới đóng cửa đi ra. Bên trong, Khương Thi Dư làm theo, khóa trái cửa.

An Văn ngồi trên sofa xem TV chờ Sở Kỳ Sâm. Không lâu sau, nghe thấy tiếng xe, An Văn đứng lên, ra bên ngoài xem, thấy Sở Kỳ Sâm đi tới.

Anh ta thản nhiên liếc An Văn một cái rồi cúi đầu thay giày. Thấy anh, dì Lưu lập tức chào đón rồi hỏi với vẻ vui mừng: "Tiên sinh, chỉ cần thêm món súp hoặc cơm là ổn, tôi đã cố ý nấu thêm hai món rồi."

"Được." Sở Kỳ Sâm lên tiếng rồi đi về phía sofa.

An Văn đứng cạnh sofa, nhẹ nhàng gọi anh ta: "Ngài Sở."

Sở Kỳ Sâm ngồi trên sofa, đôi chân thon dài gác lên nhau, ngước mắt thản nhiên hỏi cô: "Cuối cùng em cũng về. Trong chuyến đi này, em đã đi đâu?"

"Em đi rất nhiều nơi. Đến mỗi nơi, tâm trạng và cảm giác lại trở nên khác biệt." An Văn nhẹ nhàng nói.

"Kể cho tôi nghe xen, tâm trạng và cảm giác ấy khác biệt như thế nào?" Sở Kỳ Sâm hỏi, tốc độ nói bình thường nhưng không hiểu sao, An Văn lại cảm thấy uy nghiêm.

Như cảm giác bị cha mẹ hỏi cung ấy.

"Em cũng không biết phải miêu tả cảm giác này như thế nào. Ngài Sở, nếu có thời gian, anh có thể đi ra ngoài cảm nhận một chút." An Văn nói, mái tóc dài thẳng khẽ rũ xuống, đôi mắt hoa đào trong suốt đầy vẻ lanh lợi.

Sở Kỳ Sâm chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đã trưởng thành, nói dối không chớp mắt. Xem ra trong khoảng thời gian đi quay phim, cô cũng đã học được không ít.

"Ngay cả cảm nhận mà cũng không biết miêu tả thế nào. An Văn, em nên tới trường học đi học đi."

Đây cũng chính là ý nghĩ của An Văn. Cô nhẹ gật đầu, nói: "Ngày mai em phải tới trường."

Nghe xong, Sở Kỳ Sâm cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi trên sofa xem tin tức tài chính và kinh tế. An Văn ngồi cạnh sofa, xem cùng.

Một giây thực sự dài như một năm!

“Tiên sinh, tiểu thư, tôi đã chuẩn bị thức ăn xong, có thể vào ăn cơm rồi." Dì Lưu nói.

Vì vậy, Sở Kỳ Sâm tắt TV rồi đứng dậy. An Văn đi theo anh để rửa tay cùng. Đến gần, cô mới cảm thấy Sở Kỳ Sâm rất cao, An Văn muốn nhìn anh còn phải ngẩng đầu.

Sở Kỳ Sâm nhìn cô, An Văn không kịp thu lại ánh mắt nên chạm mắt với anh. An Văn nhẹ nhàng cười, đóng vòi nước lại rồi nhẹ giọng: "Ngài Sở, em rửa xong rồi."

Sở Kỳ Sâm cũng đóng vòi nước lại, thản nhiên nói: "Gọi ngài Sở rất xa cách, em vẫn nên gọi như trước đây đi."

An Văn gật đầu theo bản năng, sau đó tưởng tượng: trước kia nguyên chủ gọi anh như thế nào nhỉ? Anh Sở!

Cô không làm được...

Ăn bữa cơm này, An Văn luôn phải thật cẩn thận vì Sở Kỳ Sâm thường đột nhiên đặt câu hỏi về chuyến đi của cô, cô phải trả lời một cách mơ hồ.

Khi đặc trợ Doãn đến, Sở Kỳ Sâm nói chuyện với anh ta một hồi rồi gọi dì Lưu đến, nói: "Dọn dẹp căn phòng lớn dành cho khách một chút, hôm nay đặc trợ Doãn ở lại."

Nghe thấy, trong lòng An Văn tràn ngập căng thẳng. Trong gian phòng kia chính là Khương Thi Dư.

Theo bản năng, dì Lưu nhìn về phía An Văn, vì thế An Văn nói: "Lâu lắm gian phòng đó chưa được quét dọn nên bụi bặm khắp nơi, chi bằng anh đổi cho đặc trợ Doãn một căn phòng khác đi."

"Một tuần dì Lưu quét tước hai lần, sao bụi bặm lại khắp nơi được?" Sở Kỳ Sâm hỏi.

Nếu An Văn nói thêm nữa thì chẳng khác gì nói dì Lưu lười biếng nên cô không nhắc lại nữa.

"Tiên sinh, vừa qua tôi lười biếng nên mới không quét tước gian phòng kia." Ở bên kia, dì Lưu nói.

An Văn cảm kích nhìn thoáng qua dì Lưu nhưng không nghĩ Sở Kỳ Sâm chẳng những không đồng ý đổi phòng, còn nói thêm: "Dì Lưu không quét tước là chuyện hy hữu, mở cửa ra cho tôi xem bên trong bẩn thế nào."

Dì Lưu sửng sốt, nhìn về hướng An Văn. An Văn cũng không có cách nào.

"Mở ra!" Sở Kỳ Sâm ra lệnh.

Dì Lưu đành phải xoay nắm đấm cửa nhưng cửa bị khóa trái nên không thể mở ra. Trợ lý đặc biệt Duẫn thấy dì Lưu không mở được nên qua hỗ trợ. Xoay vài cái, trợ lý đặc biệt Duẫn nói: "Tổng giám đốc, cửa bị khóa trái bên trong."

"Ai ở trong này?" Sở Kỳ Sâm xoay người hỏi An Văn, vẻ mặt vẫn như bình thường, bất nộ tự uy*.

*bất nộ tự uy: mô tả một người không tức giận nhưng vẫn có khí chất trang nghiêm

"Bạn của em ở đây." An Văn bị dọa sợ, rụt rè nói.

"Bảo cô ấy mở cửa ra. Người ta đến làm khách, sao có thể không mời cơm, còn khóa trái trong phòng?" Sở Kỳ Sâm nói, ánh mắt thản nhiên ẩn giấu chút tàn khốc.

"Cô ấy quá mệt nên đang ngủ trong phòng, em không muốn làm phiền cô ấy..." Nói đến cuối, An Văn cảm thấy lời nói dối của mình như đã bị xé vụn nên giọng ngày càng nhỏ.

Ngước nhìn anh ta, cô thấy mắt Sở Kỳ Sâm mang theo tàn khốc. Cô cúi đầu, không dám nói lời nào.

"Đi lên theo tôi!" Sở Kỳ Sâm lạnh lùng nói. An Văn đi theo anh ta lên lầu.

Thư phòng. An Văn đứng ở bàn học, vẻ mặt chẳng khác gì con gái sắp bị cha giáo huấn. Ngước mắt nhìn Sở Kỳ Sâm, cô lại phát hiện ánh mắt anh trở nên lạnh lùng hơn.

Ngược lại, cô lại không gấp gáp, ngẩng đầu hỏi anh: "Anh đã biết từ sớm rồi đúng không?"

"Em nói xem?"

"Nếu đã biết rồi thì cần gì phải trêu đùa tôi như thế?" An Văn giận dữ.

"Trước kia, tôi không định nhúng tay, không nhất thiết phải nói cho em. Bây giờ, em đã thấy vẻ hiểm ác ở bên ngoài, An Văn, đây là thời điểm em rời khỏi giới giải trí." Sở Kỳ Sâm bình thản nói, như thể đang nói về một vụ làm ăn.