Chương 46

Nhưng rõ ràng là Bùi Nhiên nhanh chóng tìm ra cách để họ thích ứng.

Bùi Nhiên: "Làm tốt sẽ có thưởng".

Quản gia già và bốn cô giúp việc: "Vâng, thưa cậu chủ".

Bùi Vũ Tài và Vu Mỹ thì sắp phát điên rồi.

Công việc gì chứ, họ còn phải làm việc sao?

Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

Bùi Nhiên giải thích nghiêm túc với hai người họ một cách hiếm thấy.

"Hai người muốn lấy tiền của tôi thì phải dùng sức lao động để đổi, làm nhiều được nhiều, nếu không muốn thì đương nhiên cũng có thể ra ngoài làm việc, ngoài tiền lương ông chủ trả, tôi sẽ thưởng thêm cho hai người".

Không đợi cặp vợ chồng kia tiêu hóa hết loạt thông tin này.

Anh ta lại nói thêm một câu: "Tất nhiên, hai người cũng có thể chọn không làm gì cả".



Bùi Vũ Tài và Vu Mỹ mừng thầm trong lòng.

Bùi Nhiên: "Đến lúc đó chết đói thì đừng có tìm tôi".

Vợ chồng kia: "!!!" Đây có phải là lời nói của con người không?

Nói hết những gì cần nói, Bùi Nhiên cũng không quan tâm đến cặp vợ chồng kia nữa.

Đều là người lớn cả rồi, lựa chọn thế nào, sống ra sao, đều do chính mình quyết định.

Anh không có tâm trạng để chơi trò giảng đạo lý khuyên nhủ người ta đi vào con đường chính đạo.

Trở về công ty.

Sau khi thanh tra và đuổi việc những nhân viên quấy rối tìиɧ ɖu͙©, danh tiếng của anh không chỉ tăng lên một chút.

Từ khi bước vào cửa công ty, tất cả nhân viên nhìn thấy Bùi Nhiên đều mỉm cười chào hỏi.

Trên đường đến văn phòng, tâm trạng của Bùi Nhiên vẫn rất vui vẻ.



Chỉ trừ việc, thời gian đếm ngược trên đầu anh vẫn giảm dần theo từng ngày, không có dấu hiệu tăng lên chút nào.

Về điểm này, Bùi Nhiên cũng thực sự buồn bực.

Những yếu tố bất lợi trong công ty về cơ bản đã bị xóa bỏ.

Bùi Vũ Tài đã bị đuổi việc trực tiếp, không còn tiếp xúc được với công việc kinh doanh của công ty.

Trong cốt truyện gốc, ác cảm của nữ chính đối với công ty, được thể hiện ra, cũng chỉ vì mấy gã đàn ông quấy rối cô ta.

Bây giờ những người đó đã bị đuổi việc, mà nữ chính cũng đã được thăng chức tăng lương.

Tại sao lại không có tác dụng gì?

Vấn đề rốt cuộc là ở đâu?

Bùi Nhiên suy nghĩ mãi, chỉ hận trên đầu mình đã có thời gian đếm ngược, tại sao không dứt khoát thêm một thông báo phá sản nữa.

Bây giờ nước cờ cuối cùng chính là nam chính, nhưng Bùi Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy, nếu không đến bước đường cùng thì đừng đi trêu chọc nhân vật chính kia nữa.