Chương 12: Thổ lộ

Sở Hồng Nê ngẩng đầu, nhìn Trình Tễ Tuyết không biết đứng trước mặt cậu từ khi nào.

Cho dù đang hỏi Sở Hồng Nê, hắn cũng không có thái độ hỏi người, mà vẫn bày ra tư thế cao cao tại thượng, sống lưng cùng cổ đều thẳng, kiêu ngạo giống như một con hạc trắng.

Hắn quan sát Sở Hồng Nê, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mang theo bụi nhỏ, giống như một lớp giấy nhám vàng, khiến đôi mắt màu xanh lục của hắn trở nên trong trẻo, như hai viên hổ phách quý giá.

Sở Hồng Nê lại cảm thấy ghê tởm, cậu cảm thấy mình trong mắt Trình Tễ Tuyết chính là con sâu bần hàn tuyệt vọng mà chết đi bên trong hổ phách.

Trò hề của cậu, thống khổ của cậu, đều bị viên hổ phách này phong ấn lại, tàn nhẫn bày ra cho mọi người thưởng thức.

Trình Tễ Tuyết cao cao tại thượng, luôn luôn hạnh phúc, sẽ chỉ khiến cậu càng thêm thống hận, ghét bỏ chính mình.

Sở Hồng Nê đột nhiên đứng dậy đập bàn, run rẩy mà thất thố quát: “Liên quan tới cậu sao?”

“Cậu dựa vào đâu, dựa vào đâu……” Sở Hồng Nê nghẹn ngào đến thở không nổi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Trình Tễ Tuyết không nghĩ tới hắn chỉ là chọc thủng sự thật cậu đang nghe lén người khác nói chuyện thôi, mà cậu lại có phản ứng kịch liệt như vậy, lập tức mờ mịt nhìn Sở Hồng Nê.

Người trong lớp nghe thấy tiếng động đều sôi nổi nhìn về phía Sở Hồng Nê, thấy trên gương mặt xinh đẹp của cậu đều là nước mắt, đều có chút tim đập nhanh.

Ngày thường có Từ Chu Dương tọa trấn, nên những chuyện này không tới phiên bọn họ quản, đúng lơn là, bọn họ không dám can thiệp.

Nhưng hôm nay không có Từ Chu Dương, giống như mở ra cái chốt nào đó, không ít người đi đến bên cạnh Sở Hồng Nê, nhanh miệng hỏi: “Sở Hồng Nê, cậu sao vậy?”

“Sở Hồng Nê, cậu có sao không?”

“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

Thậm chí còn có người tiến lên hung hăng đẩy Trình Tễ Tuyết một cái, “Cậu làm gì, tưởng mình tài giỏi lắm sao, là trao đổi sinh thì ghê gớm lắm hả?”

Trình Tễ Tuyết không kiên nhẫn nhíu mày căm tức nhìn người nọ, “Tôi chưa làm gì cả, không muốn bị đuổi học thì ——”

Trong mắt hắn lại lộ ra kiêu căng ngạo mạn không bì nổi, “Khuyên cậu nên xin lỗi tôi.”

“Mẹ nó, cậu!” Người nọ nghiến răng nghiến lợi muốn giáo huấn Trình Tễ Tuyết, lại bị Sở Hồng Nê ngăn lại.

“Thôi, bỏ đi.” Sở Hồng Nê lau nước mắt trên mặt, chỉ sợ đem sự tình nháo lớn, đến lúc đó liên lụy sẽ liên lụy tới cậu.

Người nọ còn đang muốn nói thêm, lại chợt nghe thấy bên ngoài có người cao giọng gọi tên Sở Hồng Nê.

Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ, lớp bên cạnh có người hưng phấn chạy tới, loảng xoảng loảng xoảng vỗ cửa, nhìn thấy Sở Hồng Nê thì hơi sửng sốt, mặt đỏ bừng khó khăn nói: “Sở Hồng Nê, Từ Chu Dương ở dưới lầu gọi cậu, cậu mau ra nhìn một chút đi.”

Nghe vậy, không chỉ Sở Hồng Nê, mọi người đều chạy ra ban công nhìn xuống, quả nhiên thấy Từ Chu Dương đứng ở dưới lầu.

Tóc của hắn không bóng mượt giống ngày thường, dưới ánh nắng mặt trời trông có chút bạc, giống như rong biển thiếu nước, héo héo mà gục xuống.

Có thể thấy thân thể hắn hiện tại không được tốt lắm, dưới vành mắt đều là xanh tím, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên ban công thấy Sở Hồng Nê, đôi mắt vẫn vì vui mừng mà sáng lên.

“Sở Hồng Nê!” Vì để Sở Hồng Nê có thể nghe rõ, hắn hét lớn đến mức cổ hòng đều rung lên, giọng cao vυ"t có chút khàn khàn do bị bệnh, giống như sắt rỉ đâm thủng thủy tinh.

“Thực xin lỗi!”

“Thực xin lỗi, vì anh đã từng làm những chuyện quá đáng bắt nạt em!”

“Thực xin lỗi, lúc đó đã đem thư xé nát!”

“Anh biết anh có lỗi với em, em đối xử với anh thế nào đều là anh đáng nhận, nhưng mà, có chút lời, anh thật sự rất muốn nói cho em nghe!”

“Sở Hồng Nê! Em tiếp tục thích anh được không, chỉ cần có một phần ngàn thích của trước kia là được!”

“Sở Hồng Nê! Anh sẽ đối xử với em thật tốt, đem mọi thứ bồi thường gấp ngàn lần vạn lần cho em!”

“Sở Hồng Nê! Anh thích em! Thích đến mức một ngày không thấy em, liền sắp phát điên lên mất rồi!”

Ngay lập tức, từ trên những tầng lầu vang lên từng tiếng kinh hô ồn ào.

Giống như một mồi lửa, giống như cuộc thi đấu bóng rổ tranh thủ vào buổi trưa nóng chảy mồ hôi, mọi người rộn ràng nhốn nháo đùa giỡn, như hormone lười biếng ngủ say bắt lửa, tản ra hơi thở nóng rực, sôi trào lại đậm đặc.

Trong tiếng cảm thán kinh ngạc xung quanh, Sở Hồng Nê đột nhiên nghe thấy giọng nói khô cằn của Trình Tễ Tuyết.

“Cậu sẽ không thích loại người này đi.”

Sở Hồng Nê không phản ứng hắn, hướng ra đám người nhốn nháo đang đứng ở ban công xem náo nhiệt, đi xuống lầu.

Trình Tễ Tuyết nhăn chặt mày, không hiểu vì sao Sở Hồng Nê lại thích loại người này.

Rõ ràng là một người ngu ngốc không đầu óc, không phải sao? Mỗi ngày đều là bộ dáng cà lơ phất phơ sống qua ngày.

Bốn phía lại vang lên tiếng kinh hô rung trời, Trình Tễ Tuyết hướng xuống dưới lầu nhìn.

Sở Hồng Nê đã đang cùng Từ Chu Dương ôm nhau.

Thân hình thon gầy bị Từ Chu Dương bao trùm, giống một đóa tường vi, yếu ớt mỹ lệ khiến người khác cảm thán.

……

Sở Hồng Nê dựa vào tường, lo sợ bất an nhìn bồn hoa ở cửa, cửa bên trong kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Người đi ra chính là phó chủ nhiệm, dùng ánh mắt tiếc hận khó hiểu nhìn cậu một cái, “Em là một đứa bé tốt, tâm tư vẫn luôn đặt trên việc học tập, sao lại cùng....”

“Ai!” Hắn chưa nói hết, liền kẹp tài liệu rời đi.

Sở Hồng Nê có chút xấu hổ cúi đầu, chỉ cảm thấy giày da của phó chủ nhiệm đạp lên mặt đất vang lên từng tiếng trầm thấp, giống như là tát ở trên mặt cậu.

“Sao vậy?” Từ Chu Dương không biết từ khi nào cũng đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy bộ dáng cậu mất hồn mất vía, lo lắng cúi đầu xuống nhìn cậu.

“Không sao.” Sở Hồng Nê lắc đầu, “Thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”

Từ Chu Dương chỉ nghĩ cậu đang lo lắng sẽ bị xử phạt, liềm trấn an cậu nói: “Yên tâm đi, anh sẽ gánh chịu hết, anh sẽ nói là do anh lì lợm la liếʍ dán lấy em, thổ lộ cũng là do anh chủ trương, không liên quan gì đến em.

“Vậy còn anh?”

“Sẽ không có việc gì, ba anh hai tháng trước mới vừa quyên góp cho nhà trường mấy tòa nhà, đừng nói là phạt, cho dù là bản kiểm điểm cũng không để anh viết.” Từ Chu Dương ôm lấy vai cậu hướng phòng học đi đến, “Em đem lo lắng nuốt vào trong bụng đi.”

“Chỉ cần không nháo quá mức, trường học đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.”

“Vậy như thế nào được tính là quá mức?” Sở Hồng Nê bị hắn ôm lấy có chút không được tự nhiên, những vẫn tùy ý hắn.

“Có lẽ là đừng quậy ra sự cố gì đi, ví dụ như gϊếŧ người phóng hỏa, đại loại như vậy a.” Từ Chu Dương nói đùa.

“A.” Sở Hồng Nê như suy tư gì đó gật đầu, cũng cười.