Chương 9: Cộng tình

“Từ Chu Dương.”

Sở Hồng Nê gọi Từ Chu Dương đang cùng nam sinh trong lớp tụ ở cuối phòng học đánh bài, cậu nghẹn cổ tức giận, nhưng khi truyền vào trong tai người khác, lại là giọng điệu giận dỗi.

Từ Chu Dương trong tay đang cầm một bộ bài tình thế tốt, vừa mới vứt ra vài lá bài, bị Sở Hồng Nê gọi khiến sau lưng tê dại, hắn run run, quay đầu nhìn lại.

Sở Hồng Nê sắc mặt không được tốt lắm, đôi mày nhíu chặt, Từ Chu Dương thấy thế vứt bài xuống bàn, c rầm một tiếng kéo ra ghế dựa, hướng cậu đi đến.

Mấy nam sinh ngồi xung quanh phần lớn đều là cầu bằng cẩu hữu, cùng Từ Chu Dương quan hệ khá tốt, nên không sợ hắn, thấy thế liền làm mặt quỷ, suýt xoa làm ra vẻ ồn ào gọi hắn: “Từ Chu Dương……”

“Lão bà kêu cậu đó.”

Từ Chu Dương bước chân hơi dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, lại không có chút lực uy hϊếp nào, nhưng thật ra thính tai hắn đã hồng đến muốn chảy máu.

Người trong lớp thấy hắn như thế, càng cười ồn ào lợi hại hơn, “Lỗ tai đều hồng đến như vậy, còn muốn uy hϊếp anh em a!”

Từ Chu Dương trợn trắng, quay đầu liền hướng Sở Hồng Nê đi đến, có thể nhìn ra được không phải hắn thật sự phiền chán, ngược lại có chút xấu hổ buồn bực đến không biết làm sao.

“Xảy ra chuyện gì?” Từ Chu Dương lo lắng nhìn Sở Hồng Nê đầy mặt không vui.

Sở Hồng Nê ý không muốn nói nhiều chỉ nhìn xuống bàn hắn.

“Gì cơ?” Từ Chu Dương khó hiểu.

Sở Hồng Nê phẫn nộ mà nhắm mắt lại, chỉ xuống ngăn bàn lộn xộn, “Tôi không phải buổi sáng đã kêu cậu dọn dẹp rồi sao, vì sao đến giữa trưa vẫn bẩn như vậy a!”

Từ Chu Dương cúi xuống nhìn ngăn bàn, “Sao vậy, không phải vẫn còn khá tốt sao, tôi giữa trưa đã thu thập qua.”

“Cậu chỉ đem mấy cái hộp cơm thừa lúc sáng ném đi, như vậy cũng gọi là dọn dẹp qua sao?” Sở Hồng Nê không thể nhịn được nữa mà nhíu mày, tức giận lườm Từ Chu Dương, “Cả bàn cậu đều bốc mùi, cậu không thể dọn dẹp sạch sẽ hơn sao?”

Từ Chu Dương nhăn mi, bộc tuệch phản bác nói: “Cậu muốn sạch sẽ như vậy, nhưng không phải cậu cũng có mùi sao?”

Khuôn mặt phẫn nộ của Sở Hồng Nê thoáng chốc cứng lại, như là đột nhiên kết thành một tầng băng mỏng, đôi mày vì khó tin mà nhíu lại đem miếng băng mỏng đập vỡ, đôi mắt chậm rãi đỏ lên, yếu ớt lại lạnh lẽo theo từng giọt nước mắt rơi xuống.

Từ Chu Dương tức khắc ý thức được mình nói sai, cuống quít ôm chặt lấy Sở Hồng Nê, tay xoa đầu cậu, áy náy lại hối hận nói: “Thực xin lỗi, Hồng Nê, thực xin lỗi, là tôi nói sai.”

“Là tôi ăn nói vụng về, tôi không có đầu óc, thực xin lỗi.”

Sở Hồng Nê ở trong ngực hắn kịch liệt giãy giụa cũng không đem hắn đẩy ra, ngược lại bị cánh tay cứng như thiết của hắn ôm đến càng chặt.

“Thực xin lỗi, tôi không có ý gì cả, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”

Từ Chu Dương gắt gao ôm Sở Hồng Nê, một tiếng lại một tiếng nôn nóng áy náy xin lỗi, thẳng đến khi cảm thấy người trong ngực không giãy giụa nữa, Từ Chu Dương mới chậm rãi buông cậu ra.

Sở Hồng Nê chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu không nhìn Từ Chu Dương, Từ Chu Dương nhìn không thấy sắc mặt cậu, chỉ có thể thấy cằm cậu chảy xuống nước mắt lạch cạch, vẫn còn khóc.

Từ Chu Dương luống cuống tay chân móc túi quần, lại không tìm thấy khăn giấy, chỉ phải hướng đằng sau hô một câu: “Có khăn giấy không!”

Mấy người ở đằng sau đang đánh đến khí thế ngất trời, căn bản không chú ý tới tình huống của hai người, chợt nghe thấy giọng hắn đều đồng thời nhìn lại, từng đợt thanh âm kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác vang lên.

“Sao vậy?”

“Cậu làm gì, mới trong chốc lát đã đem người làm khóc?”

“Đại ca, người đều là của cậu, cậu còn muốn so đo cái gì, cho dù người ta làm gì cậu, cậu nhường cậu ấy một chút không được sao?”

“Đúng rồi, đừng theo đuổi được người liền không còn trân trọng, cậu nên biết bên ngoài có bao nhiêu người chờ cướp người của cậu không?”

……

Từ Chu Dương nghe bọn họ ồn ào, nhăn chặt mi nói: “Đều nói loạn cái gì, tôi hỏi các cậu có khăn giấy không?”

“Có có có!” Một người sờ sờ vào trong ngăn bàn, từ bên trong lấy ra một bao khăn giấy ném cho Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương cánh tay dài nâng lên liền tiếp được, hắn nắm khăn giấy hô: “Đi ra ngoài đi, đừng ở đây nữa.”

“Làm gì, để tiện cho cậu bạo lực gia đình sao ?”

“CMN nhanh lên!” Từ Chu Dương tùy tay cầm lên quyển sách ném qua, “Tôi còn có việc.”

Chờ đến khi mọi người đều rời khỏi lớp, trong phòng học không có một bóng người, Từ Chu Dương mới ngồi xuống bên cạnh Sở Hồng Nê, nâng cằm cậu đem mặt cậu ngẩng lên một chút, cầm khăn giấy từng chút một lau đi nước mắt trên mặt cậu.

Từ Chu Dương ngữ khí khó có được mềm mại, “Mọi người đều đi rồi, chỉ còn hai người chúng ta, có vấn đề gì cậu liền cùng tôi nói có được không.”

Sở Hồng Nê đôi mắt sưng lên giống như hạch đào, ngừng nước mắt, lại vẫn thấp giọng khụt khịt, không đáp lại.

Từ Chu Dương thật cẩn thận hỏi: “Cậu không phải rất yêu sạch sẽ sao, ly nước phải rửa bốn năm lần mới chịu uống, vậy vì sao…… vì sao trước kia lại như vậy a?”

Từ Chu Dương sợ chính mình lại nói ra lời làm tổn thương Sở Hồng Nê, chỉ có thể hàm hồ hỏi.

“Cậu nhìn thấy bàn học tôi bẩn đều không chịu nổi, vậy sao trước kia lại chịu đựng mà để bản thân ngồi ở trong góc hôi thối như vậy a?”

Sở Hồng Nê lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, khi Từ Chu Dương cho rằng cậu không muốn nói, Sở Hồng Nê mới lên tiếng, thanh âm khàn khàn như bị người khác bóp chặt.

“Có một số việc, không phải tôi nhịn không nổi, là có thể thay đổi.”

“Từ Chu Dương, không phải mỗi người sinh ra đều có tự tôn, cậu có biết hay không! Cậu có biết hay không hả!”

Sở Hồng Nê than thở khóc lóc, giọng nói giống như khí cầu bị đâm thủng, bạo liệt than khóc, bộ dáng nổi điên như hỏng mất mà đấm đánh Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương tùy ý để cậu đấm đánh, vừa chấn động lại cảm thấy bất lực, giống như có một cây kim đâm vào tim hắn, không quá sâu, muốn rút ra nhưng lại tìm không thấy, nhưng sẽ đau, theo mỗi lần hô hấp đều khiến nội tâm hắn đau đớn.

Hắn không thể tưởng tượng, bởi vì phòng ở không có ánh mặt trời chiếu tới, thì ẩm thấp tới nhường nào, ẩm thấp đến mức quần áo phơi đều không thể khô, cứ như vậy mà bị bốc lên mùi ẩm mốc.

Bởi vì phòng ở của hắn, lúc ấy vì muốn lấy ánh sáng tốt, liền mời thiết kế sư người Italy đến thiết kế, trong nhà ấm trồng hoa đều cố ý để trống một mảnh đất, chỉ vì ánh sáng mặt trời ở đó tốt.

Hắn cũng không thể tưởng tượng được bởi vì không có tiền mua nước giặt quần áo tốt, chỉ có thể dùng loại bột giặt thấp kém, cho nên sẽ khiến cho quần áo bị ố vàng, thậm chí nước giặt quần áo tốt là cái gì hắn cũng không biết, bởi vì quần áo của hắn, đều là do người hầu giặt, sau khi cởi ra liền không cần hắn lo.

Từ Chu Dương phiền não có rất nhiều, phiền vì cha khắc nghiệt, mẹ coi hắn như tiểu hài tử ba tuổi, đại ca quá mức ưu tú khiến hắn luôn bị so sánh, trong nhà không cho hắn mua xe đua mới, bởi vì gara trong nhà không còn chỗ để, thua trận bóng giữa trưa, đồ ăn trong nhà ăn khó ăn……

Nhiều việc như thế, nhiều như lông trâu, nhưng chính là không có nghèo.

Hắn căn bản liền không thể tưởng tượng, nghèo không còn tự tôn cũng không có biện pháp duy trì cuộc sống, là như thế nào.

Hắn hậu tri hậu giác nghĩ đến, lúc trước hắn còn kỳ quái, mùa đông trên người Sở Hồng Nê sẽ có mùi mốc, vì sao hiện tại là mùa hè lại không còn ngửi thấy, là bởi vì mùa đông quần áo dày, khó khô, cho nên cần phải phơi thật lâu đi.

Không có ánh mặt trời phơi quần áo, khi Sở Hồng Nê mặc trên người, có cảm thấy ẩm ướt lạnh lẽo không?

Lúc đó cậu cảm thấy như nào, là giống như hắn mấy năm trước đi đến Hokkaido trượt tuyết, cả người đều vùi trên nền tuyết lạnh như vậy phải không?