Chương 14:

Trời đất tối sầm, Tần Thiên Hạo quơ tay, cơ thể nặng nề, xung quanh toàn sương mù, nằm bất động, trong bóng đêm cậu nhìn thấy một luồng sáng phía xa hiện lên năm bóng người, cậu nheo mắt, bà ông, bà, cha , mẹ và Giang Lâm đang dan tay về phía cậu .

Tần Thiên Hạo cười, tuy không thể đứng dậy nhưng bất chấp sức nặng của cơ thể cậu bò đến, sắp đến rồi, khoảng cách chỉ hơn 1 mét.

Năm người họ bước lên phía trước , Tần Thiên Hạo cố gắng gượng dậy giơ tay muốn ai đó nắm lấy .

Chu Vĩ Văn đi đến từ phía sau , họ đến bên cạnh anh, Tần Thiên Hạo vừa tức giận vừa bất lực.

Cậu không thể di chuyển tiếp vì lưng cậu bị giày ai đó giẫm lên, cậu ngẩn đầu nhìn xem đó là ai ?.

Là Nghiêu Mạnh Sâm, anh ta giơ súng nhắm thẳng vào mắt cậu.

" Phằng " một tiếng, ảo mộng biến mất.

Tần Thiên Hạo bật dậy từ trên giường thở hỗn hển, đầu đổ đầy mồ hôi. Lấy tay vuốt tóc của mình, cậu cảm thấy ớn lạnh.

Cậu nhớ lúc chiều mình đã đóng cửa ban công, sao lại mở ra rồi, Tần Thiên Hạo đi đến ban công định đóng lại, bỗng phía sau có đôi tay to lớn cầm sợi dây siết chặt cổ , cậu cố nhưng không thể thoát ra, bị siết đến nghẹt thở.

Thân thể cậu buông lỏng, biết người đã chết tên phía sau thả sợi dây. Xác cậu ngã " phịch " xuống, gió thổi tấm màng bay phất phơ, ánh trăng chiếu vào phòng hiện ra khuôn mặt Chu Vĩ Văn. Anh ta nở một nụ cười quỷ dị.

____________

" Tần Thiên Hạo, Tần Thiên Hạo ! ".

Tần Thiên Hạo không nghe thấy, đến khi có người lắc lắc cậu mới hoàn hồn : " Hả ? , Cậu gọi tôi ? " .

Nữ sinh bàn trên quay xuống bảo : " Nộp bài tập của cậu, lớp trưởng gọi nãy giờ nhưng cậu không phản ứng ".

Tần Thiên Hạo cong khóe miệng lấy ra bài tập của mình : " Xin lỗi, làm phiền cậu".

Hạ Đình Chương : " Không phiền ".

Đợi Hạ Đình Chương đi rồi, cậu nói với nữ sinh : " Cảm ơn cậu ".

Nữ sinh hoạt bát đáp lại : " Không có gì đâu nè, cậu có bài nào không biết cứ hỏi mình nha ! ".

Tần Thiên Hạo : " Được! , Nếu có bài nào không hiểu tôi sẽ hỏi cậu ".

_____________

Hệ thống : " Ký chủ, trạng thái hôm nay của cậu không như thường ngày ".

Tần Thiên Hạo xoa mi : " Không sao, mơ thấy ác mộng thôi ".

____________

Tan học

Tần Thiên Hạo nhìn thấy Giang Lâm đang đứng trước cổng trường, vừa thấy cậu Giang Lâm chạy đến quàng cổ, đầy sức sống : " Tiểu Hạo, một tháng không gặp , có nhớ ông đây không.? " .

Tần Thiên Hạo bị cánh tay quàng qua, cậu cao ngang mũi Giang Lâm với gầy hơn nhìn như học sinh cấp dưới, cậu thờ ơ bảo : " Nhớ, tối qua mơ thấy cậu ".

Giang Lâm bỏ tay xuống hất bay tóc mái, ngẩng mặt lên trời bật chế độ tự luyến: " Là cậu bị sức hút của ông đây thuần phục nên mới thế , nói xem trong mơ ông đây thế nào ? ".

Tần Thiên Hạo nhớ tới giấc mơ liền thấy tâm trạng thật tệ liền chuyển chủ đề : " Cậu đến đây làm gì ? , Muốn đánh đứa nào ? ".

Giang Lâm cười hì bắt đầu nhận nịnh nọt, cậu bóp vai Tần Thiên Hạo : " Ây dà, chỉ có Hạo ca mới hiểu em ".

Tần Thiên Hạo đẩy tay Giang Lâm.

Giang Lâm tay nắm thành đấm , luyên thuyên :" Trường tôi mới có một thằng giáo bá chuyển đến, nó muốn tôi và các anh em khác trong nhóm trở thành tay sai ".

Tần Thiên Hạo : " Sao cậu không trực tiếp xử lý ".

Giang Lâm : " Tôi đánh thắng nó thì mọi chuyện êm đẹp rồi, nó đánh ghê lắm . Tất cả anh em đều bị thằng đó hạ gục ".

Tần Thiên Hạo nghĩ ngợi , ai vậy? , chẳng có ấn tượng, cậu muốn chuyên tâm học hành nên từ chối : " Tôi đã từ bỏ đấm đá, chỉ chuyên tâm vô việc học, không giúp được cậu ".

Giang Lâm nghe thấy nhưng không thể tin tưởng, cậu nói : " Thật sao?, Cậu từ bỏ làm giáo bá rồi ư, hãy nhớ đến trước kia đi, một thời huy hoàn của chúng ta sao có thể nói bỏ là bỏ được. Tôi và cậu lúc trước ước hẹn khi lớn chúng ta sẽ lập một tổ chức hắc ám kia mà ".

Nhìn thấy vẻ mặt đen thui của Tần Thiên Hạo, Giang Lâm thay đổi chiến lược : " Tiểu Hạo, lần cuối thôi, cậu nhất định phải cùng tôi xử đẹp tên đó ".

Tần Thiên Hạo : " Các cậu nhiều người như vậy mà còn không đánh thắng, tôi đi để chịu đòn á. Không đâu ".

Giang Lâm : " Cậu đừng lo, chỉ cần đi cho có số lượng thôi, không cần phải động thủ. Chủ Nhật 8 giờ có mặt tại chỗ cũ, tôi chở ".

Giang Lâm chạy đi : " Nhớ đi đấy ".

Tần Thiên Hạo đứng đó, thở dài.

_____________