Chương 9:

Buổi trưa ở công viên

Không khí trong lành, nắng vàng chiếu rọi lên hàng cây , Tần Thiên Hạo mặc trang phục màu xám , cậu ngồi trên chiếc ghế gỗ ở công viên, chéo chân lưng tựa vào ghế, đeo kính, tay lật từng trang sách.

Phía trước là khoảng sân rộng, đám con trai đang chia đội chơi đá bóng , Tần Thiên Hạo chuyên tâm đọc thì một bóng người đi đến ngồi kế bên .

Là Giang Lâm phiên bản trẻ , cậu mặc bộ đồ đá bóng, cắt tóc ngắn, nước da rám nắng, mắt hạnh , sống mũi cao thẳng, có vẻ như vừa đá hết trận , người cậu đổ đầy mồ hôi.

Giang Lâm lớn tiếng bảo : " Này, A Hạo cậu vẫn giữ quyết định đến Nhất trung à ? ". Tuy bằng tuổi Tần Thiên Hạo nhưng cậu dậy thì sớm hơn , nhìn trưởng thành hơn.

Tần Thiên Hạo không để ý : " Đúng vậy? ".

Giang Lâm vặn nắp chai : " Tự nhiên lên cơn muốn đến đó học làm gì, như chúng ta bây giờ chẳng phải rất tốt sao? . Cứ việc ăn chơi thỏa thích , chẳng phải chịu áp lực gì ".

Tần Thiên Hạo gỡ kính xoa xoa mắt: " Tôi đã quyết định rồi, sẽ chuyên tâm vô học hành ".

Giang Lâm biểu môi : " Có phải cậu ghen tị với Chu Vĩ Văn nên mới vậy không ? ".

Tần Thiên Hạo nhướng mày: " Ừ, cậu nói đúng, là do tôi ghen tị với anh ta ".

Giang Lâm cười lớn: " Ha ha ha , Tôi biết chắc chắc là thế mà , làm sao cậu không ghen tị với anh ấy cho được. Cậu thừa nhận vậy chứng tỏ cậu cũng biết bản thân,.. " , không đợi Giang Lâm nói hết Tần Thiên Hạo đã đi 5 bước thành 3 bước rời khỏi.

Giang Lâm vội vàng đuổi theo : " Ấy , đừng giận, tôi sai rồi! Tôi sẽ không nhắc đến anh ta nữa đâu".

Tần Thiên Hạo dừng lại, xoay người bảo: " Ừ, cậu nói được thì phải làm được ".

Giang Lâm tiến đến cùng Tần Thiên Hạo đi song song : " Tất nhiên là tôi làm được rồi! , A Hạo này, cậu cũng thực nhỏ nhen quá đi, thực ra anh ấy không xấu như cậu nghĩ đâu! ".

Tần Thiên Hạo tăng tốc , Giang Lâm vẫn còn đứng đó kể : " Cậu không biết anh ấy quan tâm cậu như thế nào đâu, tôi ước mình có một người anh như anh ấy. Hở , A Hạo, cậu đi đâu rồi ? ".

Giang Lâm đứng một chỗ ngốc ngốc, đồng đội đá bóng thấy Giang Lâm liền rủ cậu chơi tiếp một trận, cậu vui vẻ đồng ý.

_____________

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, đã đến ngày khi giảng vào năm học mới .

Với thành tích đếm ngược của cậu ở trung học cơ sở Tam trung thì việc vào được Nhất trung là một đều không thể nào. Ba cậu nhất định đã quyên góp gì đó cho trường rồi.

Tần Thiên Hạo nhìn bộ đồng phục xanh trắng mặc trên người, mặc dù nó không phải đồng phục kiếp trước của cậu nhưng khi nhìn nó cậu cũng thấy thật hoài niệm.

Cậu xách cặp đi xuống lầu, ba cậu đã đến công ty từ sớm, mẹ cậu không đi làm, bà sẽ phụ trách làm tài xế đưa đón cậu hôm nay . Vào xe cậu ngồi vào ghế trước bên cạnh bà, Diệp Cẩm Mai nói: " Tiểu Hạo , con thắt dây an toàn đi, chúng ta xuất phát! ".

Trên đường xe chạy, cậu chống cằm nhìn phong cảnh qua cửa sổ , tâm trạng không phải là hồi hộp chỉ là cảm thấy mới lạ.

Cậu là học sinh lớp 8 ư? , Một người với tâm hồn của anh thanh niên 26 tuổi như cậu ?, Tâm hồn cậu không còn trẻ như hồi xưa nữa rồi ? .

Hệ thống trong đầu Tần Thiên Hạo vang lên : " Ký chủ, cậu sẽ làm được, thống thống tin tưởng cậu! ".

Tần Thiên Hạo thản nhiên : " Tất nhiên, tôi làm được , không phụ kỳ vọng của hệ thống ! " .