Chương 2

2.

Tôi đoán không sai chút nào, mẹ tôi rất hài lòng với Hạ Khiêm, nhưng bà ấy không tin tôi với Hạ Khiêm thật sự đang yêu đương.

“Mẹ, con thật sự thích Hạ Khiêm.” Tôi nhấn mạnh.

Mẹ tôi thở dài một hơi: “Mẹ biết, nhưng Tiểu Hạ sao lại thích con được nhỉ?”

Tôi: “…”

Mẹ là mẹ ruột của con đấy!

Đối với chuyện này, sau khi thương lượng với nhau, tôi với Hạ Khiêm đã viết ra một bản kế hoạch hết sức chặt chẽ, tổng kết lại gồm ba điểm:

Thứ nhất, phải thường xuyên phát cơm chó trên vòng bạn bè.

Thứ hai, phải thường xuyên lượn lờ trước mặt mẹ tôi.

Thứ ba, nghiêm túc thực hiện kế hoạch đến sau kỳ nghỉ Tết.

Tôi là sinh viên năm ba tại ngôi trường kế bên chỗ Hạ Khiêm, khoảng cách rất gần. Để thực hiện kế hoạch, mỗi ngày chúng tôi đều đội nắng đội mưa cùng nhau đi ăn cơm.

Trước khi ăn cơm, tôi chụp ảnh trước, sau đó gửi cho Hạ Khiêm một tấm, cùng nhau đăng lên vòng bạn bè.

Cẩn thận cài đặt phần những người có thể xem, tôi viết caption sau đó đăng lên:

Có anh bên cạnh, bữa ăn vui vẻ gấp bội!

Sau khi làm xong tôi thở ra một hơi rồi chuẩn bị ăn cơm, nhưng lại nhìn thấy Hạ Khiêm đang dùng một đôi đũa sạch sẽ gắp từng cọng hành trong bát của tôi ra ngoài.

Tôi ngây người, có chút bừng tỉnh, tôi không thích ăn hành, hóa ra anh ấy có nhớ. Khi tôi dặn dò này kia thấy dáng vẻ không để tâm lắm của anh ấy, tôi còn tưởng anh ấy nghe tai này qua tai kia xong quên rồi.

Khuôn mặt điển trai đó rơi vào ánh mắt tôi, bàn tay hơi nắm lại, tôi không nói gì.

Đợi ăn cơm xong tôi lại mở vòng bạn bè ra xem, thấy avatar của mẹ tôi xuất hiện ở chỗ đã thích.

Buổi trưa thứ sáu, mẹ tôi bảo tôi dẫn Hạ Khiêm về nhà ăn cơm, tôi hỏi ý kiến anh ấy, không có ý kiến gì, còn dẫn tôi đi mua quà luôn.

Tôi ở phía sau lưng người ta cẩn thận nhìn bảng giá, mặt mày nhăn nhó: “Không cần không cần đâu, quà cáp không quan trọng, có lòng là được rồi.”

“Thế sao được? Lần đầu tiên gặp người lớn, vẫn phải chú trọng chứ.”

Anh ấy nói hết sức đường hoàng, tôi cứ cảm thấy kỳ kỳ, nhưng lại không nói được nó kỳ ở chỗ nào. Nhưng rất nhanh sau đó, tôi liền ném câu này ra sau đầu, tay cầm hóa đơn lòng đau như cắt.

Khi chúng tôi ôm túi lớn túi bé đứng trước cửa, tôi mới nhận ra mình quên mang chìa khóa, chỉ có thể gõ cửa, tôi vẫn còn trống một tay liền khoác tay Hạ Khiêm

Hạ Khiêm thấy vậy an ủi: “Đừng căng thẳng…”

Còn chưa nói xong, cửa “két” một tiếng, thấy người phía trong, gần như ngay lập tức tôi thả tay Hạ Khiêm ra.

“Tiếu Tiếu? Sao vậy?” Hạ Khiêm cúi xuống nhìn tôi, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của tôi, bàn tay ấm áp khô ráo khiến tôi thả lỏng hơn một chút, anh ấy nhìn người đối diện, thấp giọng hỏi: “Đây là…”

“Đây là sinh viên của bố em… Trần Diên.” Tôi nhìn người đàn ông vẫn luôn đứng ở cửa không nói gì, nói tiếp, “Đây là bạn trai của tôi, Hạ Khiêm.”

Sau đó, khi tôi dẫn Hạ Khiêm đi vào trong, cảm nhận được một ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng, hình như Hạ Khiêm phát hiện ra tôi có chút cứng nhắc, xoa xoa đầu tôi: “Tiếu Tiếu, không cần căng thẳng, có anh đây rồi.”

Anh ấy vẫn như cũ tưởng rằng vì đang lừa mẹ, tôi chột dạ nên mới căng thẳng. Tôi nghiên người nhìn anh ấy cười, tỏ ý bản thân không sao, khóe mắt lại nhìn Trần Diên hai tay đang đút túi quần vẫn luôn không nói gì.

Anh ta mím môi, lông mày hơi nhíu, tôi biết, đó là biểu hiện mỗi khi tâm trạng Trần Diên không vui.