Chương 11

11.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, cả người tôi đều thả lỏng, về ký túc xá ngủ một buổi chiều, tối đến Hạ Khiêm nhắn tin nói dẫn tôi đi ăn.

Đúng lúc tôi muốn hỏi anh chuyện tờ giấy, liền dọn đồ xong đi tìm anh ấy.

Nhưng vừa ra đến cổng liền gặp Trần Diên, anh ta mặc một cây đen đi về phía tôi.

Vài ngày không gặp, anh ta ngược lại gầy đi không ít, mặt mày mang chút mệt mỏi, cằm lún phún râu.

“Tiếu Tiếu, thầy Tống nhập viện rồi.”

Tôi lập tức nhíu mày nhìn Trần Diên, nghi ngờ anh ta lại dở mánh khóe cũ.

Trần Diên cười khổ: “Em không tin anh như vậy sao?”

“Trần Diên, tôi bị anh lừa không chỉ một lần.”

Tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối, chỉ cần bị lừa một lần liền rất khó tin tưởng lần thứ hai. Mà Trần Diên, đã từng là sự thiên vị duy nhất trong cuộc đời tôi, nhưng bây giờ không phải nữa rồi.

Giáng sinh đầu tiên sau khi ở bên anh ta, chúng tôi cùng nhau đi ăn, anh ta liên tục nhìn điện thoại, thậm chí ra ngoài nghe một cuộc gọi, tôi có chút không vui, cho nên than vãn một chút.

“Bố em đúng thật là biết bóc lột các anh, ăn bữa cơm cũng không yên ổn.”

Khi đó anh ta nhét điện thoại xuống gầm bàn, mỉm cười nói: “Không sao, anh không trả lời nữa.”

Cho đến sau này khi vô tình nói chuyện với bố, tôi mới biết người tìm Trần Diên ngày đó không phải ông ấy.

Nhưng Trần Diên khi đó không hề phản bác, mà còn thuận theo lời tôi để nói tiếp.

Đại khái anh ta cũng không phải lần đầu gạt tôi, là tôi tự lừa mình dối người cho rằng anh ta thực sự bất đắc dĩ mới phải giấu tôi.

Ngày đó, sau khi cô gái kia nhắn tin cho tôi, tôi không trả lời, cô ta cũng không nhắn gì thêm. Dường như kết bạn weixin với tôi chỉ để nói với tôi một chuyện, chuyện không là gì đối với cô ta, nhưng lại đủ sức khuấy động tâm trạng bất an của tôi.

Về sau tôi nghĩ rất lâu, còn hỏi Trần Diên cô gái đó là ai.

Anh ta nói: “Một người bạn bình thường.”

Hơ~

Bạn bình thường?

Bạn bình thường có thể gọi một cuộc điện thoại khiến anh ta bỏ tôi lại nhà hàng một mình.

Bạn bình thường có thể khiến anh ta thất thần rồi bỏ tay tôi ra khi nhìn thấy cô ta nắm tay người khác.

Bạn bình thường nhưng khi thất tình có thể khiến anh ta đi an ủi ngay cả khi đang bị ốm, cho dù cô ta thất tình hết lần này đến lần khác, có thích ai đi chăng nữa cũng không phải anh ta.

Bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là một buổi tối thứ năm bình thường, tôi đang cùng Trần Diên đi dạo ở con đường trong trường anh ta, chạm mặt bọn họ.

Cô gái đó hình như mâu thuẫn với bạn trai, hai người cãi nhau rất to.

Cô gái khóc ướt mặt, chàng trai tức giận không nói gì.

Trần Diên cứ như vậy đi qua đó kéo cô gái ra sau lưng, tôi ở bên cạnh im lặng nhìn ba người họ, đó là nơi tôi không bước vào được.

Sau đó, Trần Diên với chàng trai kia đánh nhau, mặt cả hai người đều bầm tím, khi nam sinh kia bỏ đi trời đổ mưa nhỏ, Trần Diên mặc kệ bản thân vừa khỏi ốm liền cởϊ áσ ngoài ra khoác lên người cô gái kia.

Tôi ở trong làn mưa nhìn bóng lưng hai người họ, ở khóe mắt không biết là nước mưa hay là nước mắt, nói một câu rất khẽ:

“Trần Diên, mưa rồi, đừng để bị ốm nữa.”

Em sẽ không chăm sóc anh nữa đâu.

Bóng lưng Trần Diên hơi cứng đờ, dường như giờ mới nhớ ra còn một người là tôi.

Chỉ cần có gái kia có mặt, ánh mắt của anh ta mãi mãi ở trên người cô ấy.

Người nói chia tay là tôi, anh ta chỉ nói không đồng ý.

Tôi không cần anh ta đồng ý, chỉ nói với anh ta rằng, tôi không muốn ở bên anh ta nữa.

Trần Diên rất xuất sắc, có đầu óc, có tâm cơ, biết cách lợi dụng bất kỳ người nào hay chuyện gì để đạt được mục đích của bản thân, thất bại duy nhất có lẽ chính là cô gái kia.

Người như vậy đặt vào giữa một đám người sẽ luôn tỏa sáng, nhưng tôi không còn nhìn thấy ánh sáng trên người anh ta nữa rồi.