Chương 7

Hạ Khiêm quá là biết tiêu tiền, phải đổi sang người nào đó không biết tiêu.

Ngón tay thon dài của anh ấy đặt trên vô lăng, khóe miệng hơi cong lên, “Quy định của cửa hàng, một khi đã thuê, không được đổi trả.”

7.

Khi nhận được điện thoại của bố, tôi đang ở thư viện sầu não vì kì thi cuối kỳ sắp tới.

Ông ấy nói một thời gian rồi chưa gặp tôi, muốn cùng tôi ăn cơm. Tôi nhìn lịch học trên bàn, nói thời gian rảnh.

Trong ký ức, bố rất ít khi ăn cơm cùng tôi, đương nhiên mẹ tôi cũng vậy, hai người hoàn toàn chìm đắm trong thế giới học thuật, đối với hai người họ, có lẽ tôi không quan trọng.

Một năm chỉ có mấy lần tụ họp, nhưng cũng không ăn nổi một bữa cơm vui vẻ.

Ngày đó gặp mặt, tôi đang định nhắn tin cho Hạ Khiêm nói rằng hôm nay không ăn cơm cùng nhau, thì tin nhắn của anh ấy đã đến trước.

“Anh ở ngoài cổng trường đợi em.”

Tôi ngẩn người, cất điện thoại vội vã chạy ra cổng.

Gió rất lớn, hai má bị gió thổi có chút đau, Hạ Khiêm đứng ở ngoài cổng, trong tay cầm thứ gì đó, nhìn thấy tôi liền nở nụ cười rồi vẫy vẫy tay.

Đợi tôi đến gần, anh ấy cởi khóa áo gió, ôm tôi bọc vào trong lòng.

Hơi ấm đột ngột khiến tôi có chút ngẩn ngơ, áo len mềm mại chạm vào mặt tôi, lại giống như chạm vào tận trong tim, không khí xung quanh đều là mùi hương tươi mát trong lành.

Trái tim tôi… đập như đ.iên.

Một lúc sau anh ấy mới thả tôi ta, sau đó dùng ngón tay thon dài véo má tôi cười nói, “Ủ ấm rồi."

Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai đó, tim đập loạn nhịp, hóa ra là như thế này.

“Đây là gì vậy?” Tôi chỉ vào thứ Hạ Khiêm cầm trong tay.

“Đến đây tiện đường mua bánh kem cho em.”

“…”

Ét ô ét! Anh ấy lại tiêu tiền rồi…

Tôi lặng lẽ bi thương, nhưng nhìn thấy miếng bánh kem lại ngây người.

Anh ấy mua bánh bị xoài.

Sau khi giải thích rõ ràng với Hạ Khiêm, anh ấy đưa tôi đến chỗ đã hẹn trước với bố.

“Hay là… anh cũng cùng vào luôn.”

Dù sao cũng đều quen biết, hơn nữa anh ấy còn là sinh viên của mẹ tôi.

“Thôi, em với bố khó khăn lắm mới có bữa cơm riêng, anh không làm phiền nữa, ăn xong gọi điện cho anh, anh đến đón em.”

Đẩy cửa phòng đi vào, khi nhìn thấy người ngồi trong phòng, nụ cười ở khóe miệng tôi cứng đờ.

Trần Diên cũng ở đây.

Anh ta ngồi trên ghế da, đang pha trà, hơi nước tỏa ra trước mặt anh ta nhưng vẫn như cũ không che được hết khuôn mặt trầm tĩnh ấy.

Bố tôi ở bên đang nghe điện thoại, nhìn thấy tôi liền nở nụ cười sau đó lại tiếp túc nói chuyện điện thoại.

Tôi chọn chỗ ngồi cách xa Trần Diên nhất, yên tĩnh ngồi đó chờ.

“Tiếu Tiếu, anh mua bánh kem em thích này.” Trần Diên đẩy chiếc hộp trên bàn trà về phía tôi.

Tôi liếc mắt một cái, có chút buồn cười, im lặng đợi anh ta chậm rãi mở chiếc hộp ra, sau đó nhìn thẳng vào mắt người đối diện.

“Trần Diên, tôi vẫn luôn rất muốn hỏi anh một vấn đề.”

Anh ta nhíu mày không nói gì.

“Có phải cô gái đó thích bánh vị việt quất không?”

Tôi nhìn thấy rõ cánh tay cầm chiếc bánh của anh ta cứng đờ, thấp giọng hỏi lại tôi, “Em có ý gì?”

Đúng lúc này bố tôi nghe điện thoại xong, ông nói trường tạm thời có việc cần ông đi qua xử lý, để Trần Diên ăn cơm cùng tôi.

Nhìn hai người họ, hình như tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó.

Bố tôi vừa rời đi, tôi liền nhanh chóng nhắn tin cho Hạ Khiêm, nhấc túi xách muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Trần Diên chặn lại.

“Tiếu Tiếu?”

Tôi đẩy cánh tay anh ta ra, mỉa mai nói: “Trần Diên, anh vẫn như trước đây vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, trước đây lợi dụng tôi để gặp bố tôi, bây giờ lại lợi dụng bố tôi để gặp tôi.”

“Tiếu Tiếu, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó…” Lông mày anh ta nhíu chặt, tỏ ý không vui.

“Bố tôi có thể vì có việc nên không ăn cơm với tôi được, nhưng cũng không đến lượt anh, tôi không thiếu người ăn cơm cùng.”

Anh ta lại lần nữa nắm chặt tay tôi, cúi đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: “Tiếu Tiếu, đừng náo loạn nữa có được không?”

“Náo loạn?” Tôi cảm thấy hơi buồn cười.

Ngừng một lúc, tôi chỉ về phía chiếc bánh kem trên bàn, bình tĩnh nói với anh ta:

“Trần Diên, tôi bị dị ứng việt quất.”