Chương 4: Buổi tiệc tối (2)

Bên cạnh những cuộc trò chuyện vui vẻ và không khí nhộn nhịp của buổi tiệc, nhóm bạn của Thanh Tuyết không thể không bàn tán về người hàng xóm mới. Bích Ngọc, một cô bạn học cũ, không thể giấu nổi sự ngưỡng mộ:

"Trời ơi, các cậu nhìn xem, anh chàng ấy đẹp trai quá mức! Lại còn giàu có nữa chứ, thật là đáng ghen tị!"

Thu Hương ngay lập tức phụ họa, "Đúng vậy, một người vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại còn hào phóng như thế, thật đúng là hoàng tử trong mơ của tớ!"

Cuộc trò chuyện của nhóm bạn chủ yếu tập trung vào việc khen ngợi Minh Hiên, ca ngợi vẻ ngoài, sự giàu có và lòng hào phóng của anh. Những lời khen ngợi đó càng làm nổi bật sự chú ý của mọi người đối với anh.

Chỉ có Thanh Tuyết là im lặng, không tham gia vào cuộc trò chuyện sôi nổi. Cô chỉ ngồi đó, mắt thỉnh thoảng liếc về phía Minh Hiên, theo dõi từng bước đi của anh. Minh Hiên di chuyển từ bàn này sang bàn khác, mời rượu và giới thiệu bản thân một cách thân thiện, bày tỏ mong muốn được trở thành một phần của cộng đồng dân .

Khi ánh mắt của Thanh Tuyết lại tìm kiếm bóng dáng Minh Hiên, cô bỗng nhận ra anh đã đến gần bàn nơi cô ngồi. Một cảm giác hoảng loạn bỗng dưng dâng lên, khiến cô muốn ngay lập tức tìm cách lẩn trốn. Tuy nhiên, sự lo lắng và căng thẳng khiến cô không biết phải làm gì, chỉ biết ngồi đó, thấp thỏm chờ đợi.

Chưa kịp nghĩ ra cách nào để lẩn tránh, Minh Hiên đã đến bàn cô. Anh mỉm cười chào mọi người và cảm ơn sự hiện diện của họ tại buổi tiệc. Những lời nói của anh, với giọng nói trầm ấm và quyến rũ, khiến trái tim Thanh Tuyết lại một lần nữa xao động mạnh mẽ.

Một vài người ở bàn vui vẻ chúc mừng anh, trong khi Thanh Tuyết chỉ biết im lặng, ánh mắt lảng đi. Cô nâng ly lên cùng mọi người, nhưng ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào chiếc ly của mình, trong khi tâm trí cô không ngừng nghĩ về đôi bàn tay đã từng chạm nhẹ vào cô.

Mặc dù Thanh Tuyết cố gắng không nhìn thẳng vào Minh Hiên, nhưng chỉ cần nghe giọng nói của anh cũng đủ khiến cô cảm thấy xúc động, gần như sắp không kìm nén được nước mắt. Cô nỗ lực giữ bình tĩnh, tự nhủ phải kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi buổi tiệc kết thúc.

Thế nhưng, không như mong đợi của cô, Minh Hiên lại thường xuyên quay lại bàn của cô hơn. Tại bàn có một người tên Văn Thiên, lớn tuổi hơn Minh Hiên một tuổi, và hóa ra Minh Hiên là đàn em khóa dưới của anh ấy. Minh Hiên thỉnh thoảng ghé qua bàn của cô, trò chuyện đôi câu với Văn Thiên và mọi người. Mỗi lần như vậy, Thanh Tuyết cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, không biết phải làm gì để tránh sự chú ý của anh.

Minh Hiên, trong trạng thái hơi say, khi thấy Thanh Tuyết ngồi im lặng mà không nhìn anh, cảm thấy khó chịu và ngột ngạt. Sự im lặng của cô khiến anh cảm thấy nỗi nhớ nhung càng trở nên mãnh liệt. Anh thường xuyên lui tới bàn của cô, chỉ để có thể nhìn thấy cô thêm một chút, để thỏa mãn phần nào nỗi khao khát và sự nhung nhớ trong lòng mình.