Chương 8: Chào buổi sáng! (2)

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thanh Tuyết, như muốn chia sẻ sự hiểu biết và cảm thông. “Cháu nghĩ rằng, mỗi thế hệ đều có cách riêng để kết nối với thế giới xung quanh mình. Quan trọng là chúng ta học cách tôn trọng lẫn nhau và tìm những cách hiệu quả để giao tiếp.”

Thanh Tuyết theo phản xạ khẽ rụt vai lại, ánh mắt vừa lo lắng vừa bối rối. Minh Hiên lập tức rút tay lại, tiếp tục với giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành:

“Bên cạnh đó, công việc của Thanh Tuyết yêu cầu cô ấy phải liên tục sử dụng thiết bị điện tử. Cô ấy luôn phải cập nhật kiến thức mới và theo dõi các xu hướng để có thể sáng tạo và mang đến những nội dung chất lượng.”

Minh Hiên nhìn Thanh Tuyết với sự cảm thông và hiểu biết, cố gắng giải thích một cách nhẹ nhàng để làm rõ lý do. Anh tiếp tục:

“Đôi khi, sự tập trung vào công việc và việc tiếp thu thông tin mới có thể khiến cô ấy ít chú ý đến những gì đang xảy ra xung quanh. Điều này không có nghĩa là thiếu tôn trọng, mà là vì công việc đòi hỏi như vậy.”

Bố Thanh Tuyết nhướng mày, vẻ mặt trở nên dịu hơn. Ông nhìn Minh Hiên với ánh mắt đánh giá, rồi quay sang Thanh Tuyết, nhận thấy sự xáo động trong ánh mắt của cô.

“À, có lẽ bác đã hơi nghiêm khắc,” bố Thanh Tuyết nói, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn. “Chúng ta đều có cách riêng để hòa nhập với thế giới. Thôi thì, mình không cần phải quá khắt khe. Cảm ơn cháu đã giải thích.”

Thanh Tuyết vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh táo sau cú sốc gặp Minh Hiên, tâm trí cô ngổn ngang những câu hỏi và cảm xúc lẫn lộn. Cô không ngờ lại chạm mặt anh nhanh đến như vậy, càng không thể tưởng tượng được sự xuất hiện đột ngột của anh ở bàn ăn gia đình. Đáng ngạc nhiên hơn, những lời giải thích của Minh Hiên lại khiến bố cô dễ dàng đồng ý, điều mà cô chưa bao giờ thấy trước đây.

“Chào buổi sáng, Thanh Tuyết!” Minh Hiên lên tiếng, ánh mắt dịu dàng hướng về phía cô khi cô vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ.

Cái bắt chuyện bất ngờ khiến cô lúng túng, “À... ờ... chào anh buổi sáng!” Cô trả lời, giọng nói có chút lúng túng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.

Minh Hiên mỉm cười, như muốn xóa tan sự ngượng ngùng trong không khí. "Hôm nay em có kế hoạch gì không? Anh nghĩ có thể chúng ta nên dành chút thời gian để làm quen với nhau tốt hơn."

Thanh Tuyết bối rối, không biết phải trả lời thế nào. Trong lòng cô, những cảm xúc phức tạp lại dâng trào. Cô không ngờ Minh Hiên lại chủ động như vậy, và sự chân thành trong ánh mắt anh làm cô cảm thấy ấm áp nhưng cũng đầy e ngại.