Chương 2: Hồi Ức

——————————

"!!??!"

Lưu Quách Bân trợn tròn mắt, nhìn hai người trước mặt hết hức kinh ngạc. Cậu nhớ trong giấc mơ đó, vốn nên là lão nam nhân tức giận chửi bới bà mẹ không biết dạy con hành xử chốn công cộng, câu từ thô tục kí©h thí©ɧ đứa trẻ sợ hãi khóc lớn.

Nhưng hiện thực ông ta lại là bố của đứa bé. Không những không quát chửi vợ mà lão nam nhân còn hậu ái gọi bà xã, ôm nấm nhỏ trắng múp trong lòng cười nựng cưng chiều bé con nhà mình.

"Ba Ba, ngươi quay lại rồi.! Hihi hihi!"- đứa bé thấy ba ba liền vui sướиɠ hò reo nhảy lên ôm cổ lão nam nhân. Có thể thấy nó yêu quý ba mình hơn bất cứ thứ gì. Que kẹo đường cũng vì thế bị lãng quên.

"Lão Trương, anh về rồi." - Phụ nhân khuôn mặt lấm tấm tàn nhan nhễ nhãi mồ hôi còn chưa lau, vừa nhìn lão chồng nhà mình thì mặt mày dãn ra, tươi rói cười nói.

"Ukm, đã về" - giọng nói trầm đυ.c ấm áp mang lại cảm giác an toàn của một trụ cột gia đình. Lão dịu dàng nhìn vợ mình cười nói yêu chiều.

"Một nhà chồng hiền vợ đảm con ngoan!" Lưu Quách Bân nghĩ bụng có lẽ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, cậu thở phào nhẹ nhõm lại nhìn gia đình hân hoan bên đó. Nhịn không được cậu cũng nhớ về cha mẹ mình. "Không biết cha mẹ dạo này khoẻ không, trở về phải đi thăm họ mới được"

Lẩm bẩm xong Lưu Quách Bân cứng người lại như nhớ tới điều gì

"Lão Trương!!?!?!!"

"Là nam nhân trong nhóm khảo cổ?!!"

Như cố tình, sự xuất hiện của cái tên đã trở thành cánh tay vô hình vả mặt tên ngốc, cảnh tỉnh cậu không được bỏ sót.

Ôm mặt đau đớn muốn khóc Lưu Quách Bân lại nghĩ "Có khi thực sự chỉ trùng hợp?"

Nhưng tiếc là xúc cảm đau rát nơi bên má đã lên án ý nghĩ đó.

Chính là không muốn buông tha cậu!!!

Ấm ức qua, Lưu Quách Bân cũng dần bình tĩnh lại, lưng dựa nệm ghế ấm áp bao phủ. Cậu nhắm mắt lại sắp xếp sự việc.

Lưu Quách Bân lục lọi ký ức nhớ đến lão nam nhân mặt thẹo đứng thứ hai trong đội, Trương Phi 39 tuổi. Lão Trương là cách gọi của đồng bạn đối với ông. Cậu còn nhớ khi ấy tổ đội 7 người, trừ nữ nhân đi đầu thì những người còn lại, ai cũng đều rất nghe lời lão Trương.

Bọn họ tụ họp tại một công viên mạo hiểm mới khai trương - Dislay. Vị trí Dislay này sát rừng dựa chân núi, toàn bộ công viên đều được bao bọc bởi tường thành cao ngất ngưởng.

Trong mơ khi ấy, xung quanh đông nghịt người đặc biệt trẻ em vui chơi chạy nhảy, nổi bật lên một đoàn đội đồng phụ tham hiểm đem cả người bảo vệ tốt đi theo sau một nữ nhân, chính là người đồng hành cùng cậu trước đó trên tàu.

Một đường đi xuyên qua khu vui chơi. Khung cảnh mơ hồ cậu không quá rõ ràng, chỉ nhớ nhất sau khi xuyên qua đám trẻ chớp mắt Lưu Quách Bán đã đứng trước một ngôi đền.Phía trước là một ni cô người Thái đứng sẵn chờ họ.

....

Nhớ đến đây, Lưu Quách Bân liền hít sâu một hơi, cậu quả thật không dám nghĩ tiếp. Bởi sự việc sau đó đã vượt giới hạn tưởng tượng của cậu. Hiện tại Lưu Quách Bân chỉ có thể tạm gác suy tính chút sự việc trước mắt.

"Nếu mọi thứ đã trùng khớp với những sự việc trong mộng. Vậy giấc mộng đó có lẽ chính là điềm báo đi"

"Trước mắt cứ theo dõi Trương Phi cùng nữ..."-nói chút Lưu Quách Bân nhíu mày, vô thức nhìn đến chỗ ngồi của Đường Miên.

Trong mơ nữ nhân kia bóng dáng mơ hồ. Ở hiện thực đổi lại thành Đường Miên?

"Nhưng có vẻ không quá giống" - Lưu Quách Bân nhíu mày.

Tuy về sau đã thay đổi một thân đồng phục, nhưng trước đó người phụ nữ khi trên tàu bận là bộ áo váy xếp li sơ mi trắng, tóc lượn són dài xoã qua vai. Đầu đội mũ bành thắt nơ xanh ngọc, che khuất mặt...

"Không! Cạnh khoé miệng có nốt ruồi son!".

Trong mơ, chuyến đi diễn ra vào mùa hè nên khi đó cửa sổ được mở rộng. Gió lớn lùa vào, thi thoảng phất nhẹ lên vành mũ khiến nó nghiêng đi để lộ ra bờ môi hồng son đỏ đang mỉm cười. Nổi bật bên khoé miệng là nốt ruồi son diễm lệ khiến cô ta thêm phần cuốn hút.

Nắm bắt được những đặc điểm nổi bật, cậu so sánh lại với cô bạn kia.

Đường Miên cô gái này gia đình khá giả, khoảng ăn mặc cũng không kém. Áo chếch vai vàng nhạt, quần đùi trắng cùng giày thể thao thượng thời. Đầu đội mũ lưỡi trai trắng, cột tóc đuôi ngựa. Nhìn tổng thể hoạt bát đáng yêu.

"Đúng rồi! Trái ngược khí chất. Nữ nhân kia toàn thân một khí chất đoan trang thanh lịch có sức quyến rũ của người trưởng thành a!!"

Có chút vui mừng nhưng chính là không được bao lâu. Lát sau khi nhớ đến sự việc trước đó của lão Trương Lưu Quách Bân vẫn trầm xuống không khỏi quyết định đưa cô vào diện giám sát cao độ.

Bởi trong mơ khi bước vào đền, chính vì nữ nhân ngồi cùng tàu đó mà cậu gặp nguy hiểm tính mạng. Vậy nên dù thật giả, Đường Miên cũng không thể ngoại lệ là diễn.

"..." - trầm mặc Lưu Quách Bân day ấn đường mệt mỏi.

Haizz, thực khổ cậu chưa từng nghĩ bản thân mình lại trải qua những chuyện khoa học viễn tưởng như này a. +_+

Lý do vì sao cậu dễ tiếp nhận những "thứ suy nghĩ" hoang đường đó?

Sống trong hoàn cảnh bần cùng với này với con gà bệnh như Lưu Quách Bân không biết lúc nào hay liền ngủm. Vậy nên để sinh tồn trong thế giới cá lớn nuốt cá bé cùng tận hưởng trọn vẹn mọi khoảng khắc, cách tốt nhất chính là học cách thích nghi.

Hồi nhỏ vì thân thể ốm yếu, nhà già trong xóm lao rao đoán già đón non cậu bị thứ bẩn quấn thân. Nên thời điểm mới lên 4 tuổi, Lưu Quách Bân bị đón về quê sống với bà. Mà cũng trùng hợp bà ngoại cậu lại là *già làng của thôn - Chu Anh nhận được sự tôn kính, Chu bà bà chính là cách người trong thôn gọi bà ngoại cậu.

Luẩn quẩn bên bà một thời gian chạy đông chạy đáo khắp nơi làm phép, lập lễ Lưu Quách Bân cũng được tiếp xúc nhiều "thứ" kì lạ, chuyện ma quái.

Vậy nên đừng hỏi cậu vì sao có thể tiếp nhận sự việc hoang đường như vậy nha!

Nhắc đến bà ngoại Lưu Quách Bân lại nắm được một đoạn hồi ức.

-:-:-:-:-:-:-:-:-:-:-:-:-

Ở cùng bà 5 năm, thần kì là thế quái nào Lưu Quách Bân sức khoẻ cậu cải thiện rõ rệt. Bố mẹ y cũng vui sướиɠ nhịn không nổi nỗi nhớ con liền đón cậu lên.

Buồn cười sau đó cậu liền ngã bệnh 3 ngày.

"Bẹp..."Chép miệng cười Lưu Quách Bân nhớ lúc ấy sau khi nhận tin bà ngoại cậu rất tức giận liều thân già một mình chạy lên thày phố để mắng chửi đứa con gái ngốc của mình.

Khiến bố mẹ Lưu khϊếp sợ từ đó cũng thành nỗi ám ảnh, họ không dám kích động mẹ mình để bà thân già yếu phải chạy lên thành phố nữa. Vì hành động đó quá nguy hiểm, may mắn ơn dời bà một đường bình an đến nơi. Không bố mẹ Cậu hối hận chết mất.

Khi đó, miệng bà thì mắng chửi rất dữ dội trách móc bố mẹ Lưu rất nhiều. Nhưng thông qua mắt bà ngoại cậu có thể thấy, bà có bao nhiêu sót xa, thương con thương cháu.

Sau một trận náo loạn cuối cùng kết luận do thay đổi môi trường, thân thể yếu nhược nên cậu không chịu nổi, cần thời gian thích nghi là ổn.

Được tin vậy, bố mẹ cậu vừa sót vừa mừng cẩn thân chăm sóc Lưu Quách Bân. Phía bên bà ngoại thì mẹ cậu cố gắng khuyên nhủ, lại khổ sở nói nghĩ cho cậu tuổi nhỏ còn cần ăn học, tương lai rộng lớn không thể ở mãi dưới quê. Bà cũng ngỏ ý đón ngoại cậu lên sống cùng.

Có lẽ thương cháu thương con nên bà cũng không đón Lưu Quách Bân về. Nhưng việc lên thành phố Chu bà bà nhất quyết từ chối, nói quê hương gắn bó một đời, khi chết cũng mong được an táng nơi đó. Mẹ cậu nghe rồi cũng mủi lòng, thương bà ngoại cậu nói sẽ thương xuyên về thăm mong bà giữ gìn sức khoẻ.

Ở lại thêm ba ngày đến khi Lưu Quách Bân khoẻ hẳn, Chu bà bà mới về. Trước khi đi bà cho cậu tấm bùa bình an còn nói.

"Số mệnh trời an bài, bà thương cháu chỉ có thể làm được đến đây. Còn lại phải xem người kia rồi"

Thời điểm đó cậu mới có bao lớn không hiểu được ý nghĩa câu nói đó của bà ngoại. Có lần cậu hỏi mẹ Lưu, bà cũng sững người sau đó chỉ cười xoa cầu cậu, bảo không có việc gì. Là bà ngoại thương cậu nói nói vậy.

Sau ngày hôm đó, cậu đi học về đi qua phòng bố mẹ, liền thấy bố buồn bã ôm mẹ khóc mà an ủi " Không sao đâu, mẹ cũng nói rồi con mình mệnh cứng sẽ có quý nhân phù hộ mình à"

Cậu không quá rõ ràng nhưng qua cách bố nói hiểu được mọi người là đều vì câu hỏi khi đó mà buồn rầu. Cũng từ khi đó Lưu Quách Bân không còn nhắc đến chúng nữa.

"Lưu Quách Bân! Mày không thể khiến mọi người phiền lòng nữa! Phải mạnh mẽ lên a!"

Phải lớn nhanh, thật cường đại bảo vệ người nhà mình!

-:-:-:-:-:-:-:-

Bây giờ nghĩa lại Lưu Quách Bân cảm thấy câu nói này của Chu bà bà có nhiều khúc tắc cậu chưa rõ.

"Liệu có khi nào liên quan đến giấc mơ và chuyến đi này?!"

Như sáng tỏ mọi thứ, cậu quyết định thời điểm trở về sẽ tìm bà xin chỉ giáo. Quyết tâm như vậy, cậu nắm chặt túi bùa trước ngực nhắm mắt dưỡng thần.

"Cơ mà "người kia" mà bà ngoại nói khi đó là ai?"

•———•———•Còn•———•———•———•