Chương 20

Trần Tầm đi rồi, Lâm Hi vô cùng thư thái. Năm mới cũng gần kề, hai ngày trước cô đã nói chuyện với Trần Bình và Hứa Dương.

Nhà hai người họ cách Vũ Lăng không xa,chỉ mất khoảng 3 giờ ngồi xe búyt là tới. Nên quyết định ngày 27 tháng chạp mới nghỉ.

Thời điểm cuối năm là lúc cửa hàng hoa buôn bán tấp nập nhất.

26 tháng chạp lại trùng hợp với ngày lễ tình nhân. Trước đó 2 tháng, Lâm Hi đã đặt nhà vườn một lượng hoa hồng rất lớn.

Mấy ngày nay còn in không ít tờ rơi phát ra ngoài. Lúc này có nhiều khách hàng lần lượt gọi điện thoại tới đặt hoa.

....

Hôm nay, Lâm Hi tới Bác Lãng giao hoa cho Tôn Phương, lúc cô vừa ra khỏi tiệm trời bắt đầu mưa phùn lác đác, nhưng vì khá phiền phức lại nghĩ đến khoảng cách khá gần.

Có lẽ mưa cũng không quá lớn nên không mang dù. Lúc này hạt mưa nặng hơn nhưng cũng không quá lớn.

như nhiều cô gái trẻ khác.

Buôn bán trung thực, từ cách cô trang trí cửa tiệm tới cách cô bày biện hoa cỏ có thể thấy cô thực sự để tâm tới cửa hàng hoa.

Hơn nữa, từ lúc hai người xác định quan hệ bạn bè cho tới nay. Cô không hề chủ động liên lạc với anh lần nào, đây là việc vô cùng hiếm có.

Từ Vi Vũ đã gặp rất nhiều người phụ nữ muốn tiếp cận tới anh có đủ mục đích, trẻ tuổi, ngây ngô, trưởng thành đủ loại, nhiều không đếm xuể, nhưng người như Lâm Hi lại rất ít.

Hơn nữa, cô còn xinh đẹp như vậy, trong cái xã hội người xấu nhiều hơn, một cô gái vừa xinh đẹp vừa kiên định thật sự rất khó gặp.

" Cửa hàng buôn bán được không?" Anh tùy ý hỏi.

" Cũng không tệ lắm ạ. Mấy ngày nữa là ngày lễ tình nhân tôi nhập về rất nhiều hoa hồng. Chuẩn bị hôm đó sẽ kiếm được một khoản thật to!"

Nói xong cười giảo hoạt như tên trộm, đôi mắt đen, to tròn, chớp chớp sáng long lanh, đẹp rạng ngời.

Từ Vi Vũ nhìn cô, trước mặt anh cô thật hồn nhiên, thoải mái, dù không nữ tính rụt rè nhưng thật đáng yêu.

Rất nhanh xe đã tới cửa tiệm của Lâm Hi, xe ngừng lại, trước khi xuống cô còn hỏi:

"Trong tiệm vừa nhập về 1 loạt hoa diên vĩ, anh có muốn một bó không?"

" Miễn phí sao?" Từ Vi Vũ trêu cô.

Lâm Hi lắc đầu:" Phải trả tiền."

" Chúng ta là bạn bè mà!"

" Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng."

Từ Vi Vũ nghe xong liền bật cười, định trêu cô thêm vài câu thì chuông điện thoại reo lên, anh không nhận điện thoại luôn mà quay sang nói với Lâm Hi:

"Buổi tối, tôi sẽ tới."

Lâm Hi gật đầu rồi chào lão Trịnh một tiếng, sau đó đẩy cánh cửa xe bước xuống chào tạm biệt.

Mãi đến khi Lâm Hi bước vào trong tiệm, Từ Vi Vũ mới bảo lái xe rời đi, sau đó nhận điện thoại.

Mặc dù lão Trịnh vẫn ngồi im lặng ở phía trước lái xe, nhưng trong lòng hừng hực lửa bát quái, đã rất lâu rồi ông chưa thấy ông chủ nói chuyện với người phụ nữ nào vui vẻ, thoải mái đến vậy. Cô chủ nhỏ Lâm cũng thật có bản lĩnh.