Chương 23

Đồng Tuyết nghe xong liền thở dài, lập tức ỉu xìu:

"Sao không chứ? Mẹ tớ lải nhải khiến tớ đau đầu muốn chết luôn.

Nói là nuôi bò còn cho sữa, nuôi tớ chính là ném tiền đi. Cậu nói xem, không phải chỉ là không tìm được việc thôi sao? Có cần nói khó nghe vậy không, không tìm được là việc xấu sao?"

Nói xong hai mắt liền đỏ hoe, giọng nói cũng nghẹn ngào. Lâm Hi không nghĩ cô sẽ phản ứng mạnh như vậy liền đặt đôi đũa xuống vỗ vỗ vai bạn:

" Có thể dì muốn cậu tiếp tục thi công chức hay làm giáo viên mới nói thế. Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá. Đó là mẹ ruột cậu chứ có phải mẹ kế đâu!"

" Mẹ ruột cũng không nên đâm dao vào lòng người ta như thế chứ!" Đồng Tuyết phản bác.

" Có lẽ tớ là đứa trẻ nhặt được trên đường cũng nên. Trước kia lúc tớ còn nhỏ, bác tớ nói tớ là đứa bé được ba mẹ tìm thấy ở nhà bán bánh nướng đầu phố."

Lời này mà cũng có thể tin sao trời! Lâm Hi hết nói nổi rồi:

"Lúc nhỏ ai mà không từng bị doạ vậy chứ? Trước kia bà nội tớ còn nói tớ nhặt được ở ven sông kìa!"

nếu không thì nấu lẩu giống hôm nay.

Đang cho gia vị vào nồi thì điện thoại rung lên, Lâm Hi cầm lên xem, không ngờ là Từ Vi Vũ gọi tới. Đúng là mặt trời mọc phía tây mà.

Cô vội vàng nghe máy, giọng nói của Từ Vi Vũ truyền tới:

" Lâm Hi, sao hôm nay đóng cửa sớm vậy?"

Giọng của anh qua điện thoại khá trầm, có chút không giống với bình thường, Lâm Hi đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới cửa sổ, vén rèm lên một bên nhìn xuống dưới.

Vừa thoáng nhìn qua đã thấy chiếc Bentley xa xỉ của Từ Vi Vũ đậu ở dưới.

Cô không giải thích gì, chỉ nói:

" Anh đợi một chút, tôi xuống mở cửa."

Sau đó cúp máy, thấy nước trong nồi còn chưa sôi, có lẽ phải hầm thêm một lúc nữa sườn mới nhừ ra được nên cô để đó, lấy chìa khóa.

Từ cầu thang nhỏ đi xuống dưới, bật đèn mở cửa, Từ Vi Vũ đã đứng trước cửa tiệm.

Lâm Hi nghiêng người cho anh vào rồi giải thích:

"Tủ lạnh trong nhà không còn gì, tự nhiên lại muốn ăn lẩu, nên vừa rồi đóng cửa đi siêu thị, đang hầm sườn thì anh gọi."

Cô trả lời rất tự nhiên, giống như đang nói chuyện sinh hoạt thường ngày, Từ Vi Vũ nghe xong liền mỉm cười:

"Thật xin lỗi, làm phiền em rồi!"

Lâm Hi liền nói:

" Lần sau anh tới nhớ mang theo đồ ăn ngon, sẽ được tha thứ luôn ạ."

Từ Vi Vũ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt phượng hẹp dài cong cong, gật đầu nói được, giọng nói trầm thấp lộ ra chút dịu dàng.

Lúc này, Lâm Hi đứng cách anh khá gần, khi ánh đèn chiếu qua, cô đột nhiên phát hiện mắt anh có màu xanh đậm, bình thường cô không để ý.

Cảm giác của cô hiện giờ hệt như khi người ta phát hiện ta Châu Mỹ. Sau đó chợt nhớ ra, hình như có lần người ta nói, mẹ Từ Vi Vũ là người Pháp.

Nhưng cô không nói gì về chuyện đó mà chỉ hỏi:

" Vẫn là diên vĩ ạ?"

Lần này anh đến chỉ cách lần trước có mấy ngày ngắn ngủi, so với trước đây thường cách nhau 10 ngày.