Chương 19: Niệm Hy là con của Cố Ngữ Tâm và Lăng Vĩ Luân

“ Ngữ Tâm , em phải mạnh mẽ sống tiếp vì Niệm Hy … vì con của em “

“ Tử Khiêm , anh nói vậy là sao . Vì Niệm Hy … vì con của em “ Cố Ngữ Tâm khó hiểu nói

Diêu Tử Khiêm nhớ lại 5 năm trước lúc anh cứu Cố Ngữ Tâm khi đó cô đã thai và sinh non ra vì đứa bé mới được sinh non ra nên sức khoẻ rất yếu và bị bệnh tim , sau đó anh đã đặt tên con bé là Niệm Hy

Anh đã nhờ người cô họ hàng của anh chăm sóc Niệm Hy nhưng dạo gần đây bệnh tim của con bé lại càng nặng hơn và giờ con bé đang nhập viện điều trị

“ Niệm Hy là con của em với Lăng Vĩ Luân “

Cố Ngữ Tâm bất ngờ , cô đứng dậy lùi ra sau vẻ mặt không thể tin được . Cô đã từng có thai 2 lần với Lăng Vĩ Luân , lần thứ nhất khi đứa bé xảy nên đã mất , lần thứ 2 sau khi ly hôn với Lăng Vĩ Luân cô mới phát hiện ra mình đã có thai

Khi xảy ra tai nạn cô tưởng đứa bé đó đã mất nhưng không ngờ lại còn sống , cô nên vui hay nên buồn đây

Vì đứa bé đó là con của cô và Lăng Vĩ Luân

“ Xin lỗi vì đã giấu em chuyện này suốt 5 năm qua , đáng lẽ ra anh phải nói ra sớm hơn “

“ Tử Khiêm , có thể dẫn em đi gặp đứa bé đó có được không ? “

Diêu Tử Khiêm gật đầu đồng ý , anh lấy cây gậy từ từ dẫn đường cho Cố Ngữ Tâm đi theo sau anh đến phòng bệnh của Niệm Hy

Cố Ngữ Tâm và Diêu Tử Khiêm vào phòng bệnh thấy Niệm Hy đang vui vẻ chơi với búp bê , cô bé ngẩng đầu lên thấy Tử Khiêm thì vui mừng chạy đến ôm lấy Tử Khiêm

“ Baba đến thăm con sao , lâu rồi baba không đến thăm Niệm Hy … Niệm Hy rất nhớ baba “ cô bé nũng nịu nói

“ Baba xin lỗi Niệm Hy nhiều nha , gần đây ba có chút việc bận không đến thăm con được “

Diêu Tử Khiêm ôm Niệm Hy vào lòng , dịu dàng nói với con bé . Một màn trước mắt khiến Cố Ngữ Tâm chứng kiến , ai nhìn vô cũng tưởng Tử Khiêm và con bé là cha con ruột nhưng không phải Lăng Vĩ Luân mới chính là cha ruột của Niệm Hy



Niệm Hy lúc này mới để ý nhìn Cố Ngữ Tâm , cô bé ngây thơ mỉm cười nhìn cô

“ Niệm Hy , đây chính là mẹ ruột của con “

Diêu Tử Khiêm dẫn Niệm Hy đến trước mặt Cố Ngữ Tâm , anh giới thiệu Ngữ Tâm là mẹ ruột của cô bé , cô bé vui mừng chạy đến ôm Cố Ngữ Tâm hỏi

“ Mẹ thật sự là mẹ của Niệm Hy sao “ cô bé ngây thơ hỏi

“ Phải , Niệm Hy mẹ chính là mẹ của con . Xin lỗi con rất nhiều , giờ mẹ mới đến tìm con “ Cố Ngữ Tâm nghẹn ngào nói

Cố Ngữ Tâm quỳ xuống ôm chặt Niệm Hy vào lòng , giờ lúc này cô thật sự không chịu được nữa cô bật khóc nức nở . Đây chính là con gái của cô , đứa bé cô mang nặng đẻ đau sinh ra

Dù cho cô rất hận Lăng Vĩ Luân không bao giờ muốn dây dưa với anh ta nữa , nhưng thật không ngờ cô lại có con với anh ta

Niệm Hy là con của cô với Lăng Vĩ Luân

“ Mẹ ơi , mẹ đừng khóc nữa có được không ? Từ giờ trở đi Niệm Hy sẽ luôn ở bên cạnh mẹ “

Niệm Hy thấy mẹ khóc như vậy liền đau lòng an ủi mẹ , cô bé lau nước mắt cho mẹ sau đó hôn chụt chụt lên má của mẹ

Khi thấy Niệm Hy hôn cô , lau nước mắt và an ủi cô khiến cho Cố Ngữ Tâm cảm động , con bé thật rất giống cô . Cố Ngữ Tâm nhẹ nhàng vuốt tóc con bé , cô đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán con bé

“ Niệm Hy , cảm ơn con đã tha thứ cho mẹ . Từ giờ trở đi mẹ sẽ luôn bên cạnh chăm sóc và yêu thương con “

Diêu Tử Khiêm đứng một bên nghe những cuộc nói chuyện giữa Cố Ngữ Tâm và Niệm Hy thật cảm động khiến anh khóc . Cuối cùng , Niệm Hy và Ngữ Tâm cũng đã nhận được nhau

Dù cho Niệm Hy là con của Lăng Vĩ Luân , anh vẫn luôn xem con bé là con ruột của anh mà yêu thương con bé

[…]

Diêu Tử Khiêm và Niệm Hy đều cùng nhau xuất viện về nhà vì đây là ước nguyện của Tử Khiêm , anh ấy muốn được về nhà ở những ngày tháng cuối cùng của đời mình



Diêu Tử Khiêm và Cố Ngữ Tâm ngồi trên xích đu với nhau , ở phía trước Niệm Hy đang chơi vui vẻ

Cố Ngữ Tâm nghĩ , những khoảng khắc , những ký ức lúc này cô sẽ nhớ mãi không quên

“ Ngữ Tâm , sau này em đã có Niệm Hy ở bên cạnh rồi , anh ra đi cũng yên tâm hơn “

Diêu Tử Khiêm chưa kịp nói hết câu thì đã bị nụ hôn của Cố Ngữ Tâm chặn lại rồi , môi và lưỡi hoà quyện vào nhau khiến nụ trở nên ngọt ngào

“ Tử Khiêm , em yêu anh ! “

Câu nói của Cố Ngữ Tâm khiến anh hạnh phúc bất ngờ và đau đến nhói lòng , đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh , anh rất sợ khi mình mất đi điều anh luyến tiếc nhất chính là cô

“ Ngữ Tâm , anh cũng yêu em ! “

Diêu Tử Khiêm nói ra cũng là lúc nước mắt anh tuôn ra như suối

Đã yêu , đã bỏ lỡ , đã mất , đã tha thứ , cuối cùng cũng tìm được tình yêu của mình

Chỉ là hạnh phúc này quá ngắn , anh cũng không biết được khi nào mình cũng có thể rời xa cô bất cứ lúc nào

“ Tử Khiêm , anh nhất định sẽ không sao đâu , anh còn phải cố gắng sống tiếp bên em và Niệm Hy nữa “ Cố Ngữ Tâm nghẹn ngào nói

“ Ngữ Tâm , cho dù thế nào … em cũng phải hạnh phúc . Em và Lăng Vĩ Luân đều phải hạnh phúc , đời người ngắn ngủi , đừng để nuối tiếc ! “

Diêu Tử Khiêm thật lòng chúc phúc cho Ngữ Tâm và Lăng Vĩ Luân , dù gì hai người họ đã có con là Niệm Hy . Anh hy vọng Lăng Vĩ Luân sẽ thay anh mang đến cho Ngữ Tâm hạnh phúc

Bởi vì , anh tin nhất định Lăng Vĩ Luân sẽ mang đến cho Ngữ Tâm hạnh phúc vì ngoài Lăng Vĩ Luân ra không còn ai khác cả

“ Tử Khiêm , làm sao em hạnh phúc khi hạnh phúc ấy chính là anh . Ngoài anh ra em không thể yêu ai hết “