Chương 7

Lâu nay mẹ luôn tỏ ra cao quý, thanh lịch và khách sáo ở trước mặt tôi, tôi chưa bao giờ thấy qua bà ngoài mạnh trong yếu như thế.

Trước kia chỉ cho rằng bà đang kiềm chế và dè dặt nhưng rốt cuộc vẫn yêu tôi, hóa ra đó chỉ là mơ tưởng của tôi.

“Con chỉ là muốn…..thăm Tống Kỳ... "

Giọng nói của tôi yếu ớt, không đủ tự tin.

“Mày không đến chính là sự quan tâm tốt nhất.”

Giọng nói sắc bén cắt qua màng nhĩ của tôi.

“Nếu không do mày, Kỳ Kỳ sao lại gặp phải chuyện như vậy, mày chính là một ngôi sao xui xẻo.”

Bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói.

Tôi giống như một tên hề, chỉ biết nhìn người nhà và bạn trai quan tâm Tống Kỳ, miệng vết thương máu tươi nhỏ đầy đất, lại không ai để ý.

Việc Tống Kỳ tự hại mình đã thức tỉnh sự áy náy của mọi người, bọn họ nóng lòng muốn bù đắp cho cô ta, nhưng cách để bù đắp lại là dựa vào cướp đoạt mọi thứ của tôi.

Cô ta công khai xâm chiếm cuộc sống của tôi và Khương Yến.

Ngày cô ta xuất viện, tôi đang tịnh dưỡng ở phòng tân hôn, nhìn Tống Kỳ xuất hiện ở cửa biệt thự tôi không khỏi ngây người.

Khương Yến ôm cô ta và đẩy cửa ra, để cô ta nằm trên giường trong phòng ngủ chính.

Thấy tôi ngơ ngác đứng ở cửa, hắn mới lạnh lùng mở miệng: "Thân thể Tống Kỳ không tốt, ở đây cách bệnh viện rất gần, cũng thuận tiện hơn.”

Hắn lại tiếp tục mở miệng: "Em bình thường cũng không có việc gì, có thể giúp đỡ chiếu cố một chút.”

Tôi trầm mặc một lúc lâu, mím môi: "Tống thị phá sản sao?”

Hắn nhíu nhíu mày: "...?”

Tôi nhìn thẳng Tống Kỳ: "Tống Triết ngay cả bảo mẫu cũng không mời? Anh ta ghét cô như vậy sao?”

Tống Kỳ chet lặng trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, tủi thân nhìn về phía Khương Yến, vành mắt ửng đỏ: "Vẫn là không nên làm phiền đến A Từ, em..."

“Cô ấy mỗi ngày sống an nhàn sung sướиɠ, có phiền toái gì đâu.”

Tống Kỳ ngoài miệng nói rời đi, nhưng tay lại yên lặng kéo cánh tay Khương Yến.

Khương Yến trấn an nhìn cô ta cười cười, bảo cô ta an tâm nghỉ ngơi rồi kéo tôi rời khỏi phòng ngủ.

Tôi không muốn Tống Kỳ thấy sự bối rối của tôi nên cũng phối hợp rời đi.

Đi được một khoảng xa, vừa rồi vung hai tay đang siết chặt của hắn ra.

Hắn hiếm khi thấy tôi tức giận, có chút kinh ngạc: "Em đang tức giận?"

Lại nhéo mi tâm: "Vì sao?”

Những nghi ngờ của hắn khiến tôi gục ngã, sự tức giận của tôi biến thành nỗi tủi thân không thể nói được: "Đây là phòng cưới của chúng ta, vì sao muốn cho Tống Kỳ vào ở?"

Nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Tôi không khống chế được làm cho hắn khó hiểu bực bội, nói: “Tống Kỳ đã bị tổn thương rất nhiều, tinh thần của cô ấy vô cùng bất ổn. Hai người là chị em, sao em lại không hiểu cho cô ấy?"