Chương 9

Tôi luôn không bằng cô, tôi và anh Khương Yến lớn lên cùng nhau nhưng cuối cùng anh ấy lại thích cô, ba cũng vậy. "

Vừa dứt lời, cô ta khóc không ngừng.

Vẻ tủi thân của cô ta thực sự rất xấu, nhưng sự thật và giả dối trong lời nói của cô ta chỉ có thể lừa được tên ngốc Tống Triết đó, cô ta không nhắc đến mẹ và Tống Triết, bởi vì ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra được sự thiên vị của họ.

Khương Yến thích tôi nhưng vẫn để cô ta quang minh chính đại vào ở phòng cưới của chúng tôi, ngủ trên chiếc nệm tôi tỉ mỉ chọn lựa.

Ba cũng thích tôi là bởi vì tôi là con gái ruột của ông, hơn nữa có thể mang đến lợi ích chân thật cho ông.

Ta yên lặng rút hai tay bị cô ta nắm lấy, không muốn phối hợp với cô ta diễn trò nữa:

“Tôi ưu tú hơn cô, không phải chuyện đương nhiên sao?"

“Cho nên cô vất vả tìm tôi, chính là vì muốn tố cáo tôi sống tốt hơn cô sao?"

Tôi là một người đen tối, lần đầu tiên nhìn thấy Tống Kỳ đã vô cùng chán ghét.

Lúc tôi đi lạc đã có ký ức tuy rằng mơ hồ, nhưng tôi nhớ rõ ràng tôi cũng được cha mẹ yêu thương.

Những ngày ở trại trẻ mồ côi, tôi từng vô số lần lo lắng cha mẹ tôi có đau khổ, đau lòng, khổ sở vì tôi lạc đường hay không.

Nhưng ở nơi tôi không biết, bọn họ đã có một đứa con gái khác để yêu thương, gia đình vui vẻ hòa thuận.

Tống Kỳ thấy tôi không bị chọc tức như lẽ thường, nghẹn ngào một chút, lại tiếp tục mở miệng:

“Lúc trước tính tình ngang ngược của tôi đã khiến cô và anh Khương Yến gặp nhiều phiền toái, hôm nay tôi đã nghĩ thông suốt rồi. A Từ, tôi chúc phúc cho cô.”

Cô ta cố gắng trừng to hai mắt nhìn chằm chằm phía sau ta, quật cường không cho nước mắt rơi xuống, nhưng nỗi uất ức cố nén và khó nuốt trôi vẫn bật thành tiếng khóc.

“Tôi chiếm thân phận của cô, là tôi nợ cô, tôi đem anh Khương Yến trả cho cô.”

Cô ta đột nhiên ôm tôi, gượng cười nói: "A Từ, chúng ta thanh toán xong rồi.”

Sau lưng vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt, đám người chẳng biết tụ tập ở phía sau chúng tôi từ lúc nào, vì cảnh chị em Tống gia tiêu tan hiềm khích lúc trước đồng loạt vỗ tay.

Tôi siết chặt nắm đấm, trước mắt bao người khó khăn nói: "Được.”

Ngày hôm sau, ánh nắng trên biển tươi sáng, gió biển thổi váy cưới của tôi tung bay.

Lần này ra biển ngoại trừ tổ chức party, chụp ảnh cưới cũng là vấn đề chính.

Tống Kỳ cảm thấy ngày hôm qua chúng tôi đã xoá bỏ hiềm khích, hôm nay lôi kéo tôi tỏ ra thân thiết.

Cho dù là tôi chụp ảnh với Khương Yến cũng phải chen chân vào, không biết còn tưởng rằng cô ta mới là cô dâu.