Chương 4

4.

Lần tiếp theo tôi gặp Chu Vân Lễ là vào ngày hôm sau bữa tiệc chào đón Sở Chi.

Tôi đang cầm máy tính định đến thư viện viết luận văn tốt nghiệp, vừa bước ra khỏi khu ký túc xá thì tình cờ gặp được anh.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cả hai chúng tôi đều cảm thấy hơi bối rối.

"Thật là trùng hợp." Tôi chào một cách vụng về.

Chu Vân Lễ châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, cau mày nói: “Không trùng hợp, anh đang đợi em.”

Đã lâu rồi không thấy anh ấy hút thuốc.

Lần cuối cùng tôi thấy là khi anh tỏ tình với Sở Chi thất bại.

Tôi nhíu mày và nói: “Anh có thể gọi cho em mà.”

Anh ấy dừng hút thuốc và hỏi: "Em có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé?"

Tôi gật đầu và nói: "Được."

Suốt đường đi chúng tôi không nói với nhau một lời nào, không khí ngượng ngùng như hai người xa lạ lần đầu gặp nhau.

Chu Vân Lễ là người phá vỡ sự im lặng trước: “Xin lỗi vì đã bỏ lỡ ngày sinh nhật của em.”

Tôi không ngờ anh ấy lại nhắc đến chuyện đó nên bất chợt không biết phải phản ứng như thế nào.

Nhưng còn chưa suy nghĩ xong, thì tôi đã nghe thấy chính mình nhẹ giọng nói: "Không sao cả."

Chu Vân Lễ nhẹ nhàng mỉm cười.

Tôi lại âm thầm thấy khó chịu trong lòng.

Dù cho anh ấy có làm gì đi chăng nữa, chỉ cần anh ấy tỏ ra một chút hối lỗi là tôi sẽ dễ dàng tha thứ cho anh ấy.

Tôi ghét bản thân mình vì đã yêu anh ấy quá nhiều đến nỗi không thể giận anh được.

Chu Vân Lễ chở tôi đến nhà hàng nơi anh đã tỏ tình với tôi, người phục vụ mang ra một chiếc bánh ngọt đẹp mắt cùng với một bó hoa hồng.

Anh cẩn thận cắt một miếng bánh đưa đến cho tôi, rồi nhẹ nhàng xin lỗi, nói: “Là lỗi của anh hôm đó đột ngột lỡ hẹn, hôm nay anh sẽ bù đắp cho em.”

Tôi luôn là một cô gái nhu nhược trước mặt anh, nhưng tôi biết rằng trong lòng anh có tôi, điều đó cũng đủ khiến tôi cười vui vẻ rồi.

"Nhưng chuyện này không liên quan tới Sở Chi."

Khi tôi nghe thấy cái tên này, nụ cười của tôi chợt cứng đờ trên môi.

Anh ấy tiếp tục: "Vi An, anh hy vọng em từ chối lời mời của Dương Tử."

Tôi không hiểu hai chuyện này có liên quan gì với nhau, cũng không biết làm sao anh ấy biết được chuyện của Dương Tử.

Tôi chỉ ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn anh: "Tại sao?"

"Cơ hội này vốn là của Sở Chi."

Tôi nghe anh ấy nói.

Chu Vận Lễ nói với tôi rằng Dương Tử đến gặp tôi là vì vô tình nhìn thấy bức ảnh kỷ niệm ba năm mà anh ấy đã gửi cho Sở Chi.

Chương trình thời trang này được tổ chức đặc biệt dành cho các nhà thiết kế mới trong ngành thời trang, chỉ cần có được huy chương vàng, họ sẽ được hỗ trợ để tạo dựng thương hiệu riêng.

Dương Tử là nhà thiết kế được yêu thích nhất, làm cộng sự của cô ấy sẽ mang lại mọi lợi ích về mọi mặt.

“Vậy là cô ấy nhờ anh đến thuyết phục em à?” Tôi hỏi.

Chu Vân Lễ vội vàng giải thích: "Đương nhiên không phải!"

"Cô ấy rất tốt bụng. Dù rất buồn nhưng cô ấy vẫn nhờ anh thay cô ấy chúc mừng em."

Tôi không trả lời. Giống như trước đây, anh ấy vẫn tiếp tục nói về Sở Chi.

“Thật ra cô ấy muốn trở thành một người mẫu, anh có hang trăm cách để giúp cô ấy. Nhưng cô ấy tính tình bướng bỉnh, không thích dựa dẫm vào người khác.”

Tuy đang trách móc nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương.

Tôi cúi đầu múc một thìa bánh nhét vào miệng, nó ngọt đến nỗi đắng ngắt.

"Cô ấy sẽ không tức giận nếu biết anh làm như vậy chứ?" Tôi hỏi.

Anh mỉm cười tự tin: “Chỉ cần em đừng để cô ấy biết. Khi từ chối Dương Tử, em hãy tìm lý do thích hợp và đừng để lộ bất cứ điều gì khả nghi.”

Tôi nhìn anh, trong lòng cảm thấy chua xót: “Nhưng nếu anh làm như vậy, em sẽ không vui.”.

Chu Vân Lễ sửng sốt: “Bình thường em đến phát biểu trên sân khấu còn rụt tè, nhưng nay tại sao lại có hứng thú với lời mời này?”

Tôi lúng túng nói: “Em muốn thử.”

Tôi muốn biết liệu tôi có thực sự tốt như Dương Tử đã nói hay không.

Chu Vân Lễ lập tức mất kiên nhẫn, giọng nói trở nên lạnh lùng: "Lâm Vi An, anh không phải đến đây để thương lượng với em, em xem em lấy gì mà so sánh với Sở Chi, em đừng ảo tưởng năng lực của bản thân có thể chiến thắng cô ấy."

Lòng tôi tràn đầy uất ức, cuối cùng cũng bộc phát ra, tôi rưng rưng nước mắt nói: "Đôi mắt anh tràn đầy sự vô tội và trái tim anh cũng tràn đầy sự vô tội. Bây giờ em mới là bạn gái của anh!"

Chu Vân Lễ không nhìn tôi, thấp giọng nói: "Cô ấy khác biệt."

"Có gì khác biệt?"

Anh cau mày, ánh mắt lóe lên: “Em có cần phải làm rõ ràng như vậy không?”

Tim tôi vỡ vụn, dù thế nào cũng hỏi: “Anh thích cô ấy, vậy tại sao lại bắt em hi sinh cho cô ấy?”

Chu Vân Lễ khó chịu, không suy nghĩ mà nói: "Vì tất cả những thứ em có đều là gia đình tôi cho em!"

Lời này vừa nói ra, ngay cả hắn cũng sửng sốt.

Tôi cúi đầu thật thấp, cắn môi để khỏi bật khóc: “Em biết.”

Không khí xung quanh im lặng như tờ.

Chu Vân Lễ nhận ra mình đã nói điều không nên nói, nhẹ nhàng giải thích: “Anh không có ý coi thường em.”

Tôi vẫn im lặng.

Anh càng lúc càng mất kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Em cứ từ từ ăn đi, anh đi trước.”

Rồi anh ta rời đi mà không buồn ngoảnh lại.

Toàn thân tôi sụp xuống và nước mắt bắt đầu không ngừng trào ra.

5.

Tôi từ chối Dương Tử vì tôi sắp tốt nghiệp và không thể dành thời gian tham gia cùng cô ấy.

Cô ấy không hề ép buộc mà chỉ nói: "Không sau, lần sau chúng ta sẽ hợp tác."

Rồi cô bay về Anh.

Chu Vân Lễ không chia tay với tôi, nhưng anh cũng không tìm tôi.

Ảnh nhóm anh đăng trên dòng thời gian của WeChat đã biến mất, thay vào đó là ảnh phong cảnh.

Khu vườn đầy hoa hồng đỏ rực làm say lòng người.

Đó là cách chúng tôi kết thúc nó mà không hề nói lời tạm biệt.

Nó cũng sơ sài như lời tỏ tình ban đầu.

Trong lễ tốt nghiệp, tôi đến tìm Tống Ân để lấy đồ và vô tình nghe được cuộc trò chuyện của họ.

Tống Ân hỏi Chu Vân Lễ: "Nếu cậu đã chọn Lâm Vi An, tại sao không thể quên Sở Chi?"

Anh ấy trả lời: “A luôn là A, nhưng B có thể là bất cứ ai”.

Tống Ân cau mày: “Vậy bây giờ cậu định làm gì?”

Anh ấy mím môi, nghiêm túc nói: “Sở Chi bây giờ còn độc thân, tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

Tống Ân thở dài nói: "Nhớ rõ, Lâm Vi An đã thích cậu hơn mười năm rồi, sau này đừng hối hận."

Chu Vân Lễ kiên quyết trả lời: "Sẽ không."

Hóa ra anh ấy luôn biết về sự đấu tranh và hỗn loạn mà tôi đã trải qua trong những năm tháng đó.

Nếu ai đó đã không yêu bạn thì dù bạn có cho đi tất cả những gì bạn có, thì người ấy cũng không hề có một chút cảm động nào.

Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải rời đi.

Sau khi tốt nghiệp, tôi từ chối công việc mà nhà họ Chu sắp xếp và đến sống ở một thành phố khác.

Hơn mười năm quanh quẩn bên cạnh Chu Vân Lễ, lúc này tôi chợt mất phương hướng, suốt một thời gian dài sống như một cái xác biết đi.

Đêm giao thừa năm đầu tiên, tôi đón Tết một mình trong căn nhà thuê.

Khi tôi đang lướt Wechat, tôi nhìn thấy bức ảnh do Tề Nhã đăng, đó là ảnh nhóm của cô ấy, trong đó có Tống Ân, Sở Chi và Chu Vân Lễ.

Tôi nhìn chăm chú vào khuôn mặt của họ một lúc lâu, mọi người đều mỉm cười rất hạnh phúc.

Tôi bật máy ảnh và chụp ảnh selfie, giả vờ rằng mình cũng đang có khoảng thời gian vui vẻ. Tôi cười nhưng nước mắt không hiểu tại sao cứ thi nhau rơi xuống.

Tôi muốn tìm ai đó để tâm sự.

Tôi bấm vào tin nhắn với Mạnh Dao người bạn đại học của tôi và trạng thái lần cập nhật gần nhất là hai giờ trước.

Cô ấy hào hứng nói với tôi: [An An, Vu Hoài Nam và tớ sắp kết hôn rồi!]

Tôi trả lời: [Chúc mừng cậu.]

Tôi đang định tắt tin nhắn trò chuyện, thì một tin nhắn bất ngờ hiện lên.

Dương Tử: [Chúc mừng năm mới Vi An]

Tôi rất ngạc nhiên khi cô ấy vẫn còn nhớ tôi, tôi vội lau nước mắt và trả lời: [Chúc mừng năm mới!]

[Dạo này em thế nào rồi? ]

Tôi suy nghĩ rồi trả lời: [Không có gì đặc biệt, cũng không có gì vui, còn chị thì sao?]

Chúng tôi tiếp tục nhắn tin trong im lặng như vậy.

Cô không giành được huy chương vàng trong buổi trình diễn thời trang đó vì cô ấy đã tạm thời rút lui khỏi cuộc thi.

Tôi hơi khó chịu và hỏi: [Tại sao?]

Cô ấy nói: [Vì anh muốn tác phẩm yêu thích của mình được mặc trên người của người phù hợp nhất.]

Tôi lại hỏi: [Không tìm được ai phù hợp sao?]

Cô trả lời: [Người đó chỉ có thể là em.]

Tôi nghĩ cô ấy thật bướng bỉnh nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp khó tả. Có lẽ vì tôi chưa bao giờ được ai lựa chọn một cách kiên quyết như vậy.

Đúng nửa đêm, pháo hoa bắt đầu được bắn ở bên ngoài. Những tia sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau tạo nên một bầu trời rực rỡ tuyệt đẹp.

Tiếng trẻ con la hét, reo hò vang lên từ những nhà trên lầu, màn đêm yên tĩnh bỗng chốc trở nên sôi động.

Tôi hào hứng chụp ảnh gửi cho Dương Tử: [Xem pháo hoa nè, đẹp lắm!]

Người đối diện trực tiếp gọi video, nheo mắt cười rạng rỡ nói: “Chị nhìn thấy rồi.”

Cùng một bầu trời, cùng một khung cảnh.

Hóa ra hiện tại chúng tôi đang ở cùng một thành phố.