Chap 11: So chiêu

Lam Yên liếc xéo Quân Nhạn Sơ một cái, không nói gì.

Mới vừa rồi trước khi ra khỏi cửa, Quân Nhạn Sơ đem mấy kinh mạch của nàng từ trên xuống dưới toàn bộ phong bế, nàng hiện tại nửa phần công lực cũng không sử dụng được, cố gắng lắm mới có một tia du khí xuyên qua cơ thể.

Thích khách hung hăng cắn răng, như muốn nhào lên ăn tươi nuốt sống Quân Nhạn Sơ, thị vệ tiến lên cũng không kiềm chế được hắn, bị tra tấn một đêm mà hắn cư nhiên còn nhiều sức lực như vậy.

Quân Nhạn Sơ giơ tay ngăn thị vệ lại, để thích khách kia thoả sức gào thét cho hả giận, chính hắn thì bình tĩnh một bên đứng nhìn.

Náo loạn một trận, thích khách rốt cuộc trút giận xong, cả người xụi lơ xuống, cúi đầu vô lực.

Trong phòng giam yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng máu của hắn từng giọt rơi tí tách trên mặt đất. Hắn từ bỏ kháng cự, hèn mọn nói:”Ta muốn về nhà, thả ta về nhà đi.”

“Ngươi thành thật khai báo, ta sẽ đáp ứng ngươi.” Quân Nhạn Sơ cười nói.

“Ngươi muốn biết cái gì?” Giọng hắn trở nên dày nặng, lời nói như dính đặc vào nhau, cần cẩn thận mới nghe ra được.

“Ngươi là ai? Ẩn nấp bên ta bao nhiêu năm, vì sao đột nhiên hành động?”

“Hiền Vương.” Thích khách cúi đầu, dứt khoát nói:” Chuyên Hiền Vương bí mật tới Dương Châu bị lộ, e sợ Dự Vương mượn chuyện này làm Hoàng Thượng tức giận giáng tội. Cho nên muốn lôi kéo thế lực khắp nơi, đi trước một bước lật đổ Dự Vương. Mà quyết định của Hàn vương có sức ảnh hưởng đại cục, nên ra lệnh ta không từ thủ đoạn, phải lấy được thư qua lại giữa hai cha con ngươi.”

“Dự Vương thế lực cường đại, căn cơ vững chắc, làm sao hắn buộc tội vài câu có thể lật đổ.” Quân Nhạn Sơ cười lạnh, lại hỏi:” Hiền Vương sao lại đến Dương Châu?”

“Chợ Vân. Hiền Vương yêu mỹ nữ, cứ ba năm một lần lại đến chọn mua.”

Lam Yên rũ mắt xuống. Thì ra chuyện Hiền Vương đến chợ Vân bị bại lộ, mới không xuất hiện ở chợ Vân.

Tại sao lại bại lộ? Ảnh Nha được huấn luyện bài bản, không thể bại lộ hành tung, hơn nữa ngày hôm trước còn tốt, rốt cuộc là ai lộ sơ hở, sao Hiền Vương lại phát hiện ra?

Quân Nhạn Sơ suy nghĩ hỏi thêm vài vấn đề, nàng dĩ nhiên không có tâm tư nghe tiếp.

Thẳng đến khi nhà giam yên tĩnh trở lại, Quân Nhạn Sơ đứng lên liếc nhìn nàng một cái, nàng hiểu ý đuổi theo hắn, hướng ra ngoài phòng giam.

Ánh mặt trời bên ngoài như những sợi tơ, từng sợi từng sợi xuyên qua kẽ lá, chồi non chen giữa cành cây xanh lá, ngập tràn xuân ý.

“Thì ra mục tiêu của ngươi là Hiền Vương, trời xui đất khiến lại bị ta mua về.” Quân Nhạn Sơ dựa vào vài câu chất vấn vừa rồi liền đoán được nguyên do.

Lam Yên không nói gì. Kỳ thật mới vừa rồi nhân lúc hắn thẩm vấn, nàng chuyên tâm tìm cách phá bỏ phong bế kinh mạch. Không nghĩ tới Doanh Nguyệt đan lại có tác dụng gia tăng công lực rõ ràng như vậy, nàng cư nhiên phá tan một chỗ phong bế, thân thể lập tức nhẹ nhàng vài phần. Nội khí trong thân thể kêu gào lan toả, cảm giác thật kì dị mà tuyệt vời.

Lúc này, Vương Đằng đem ghi chép lời khai thích khách giao đến, Quân Nhạn Sơ tiếp nhận, nghiêm túc lật mấy trang, không chớp mắt, bình thản nói:”Ngươi giải được lúc nào vậy?”

Lam Yên ngẩn ra, lời này hiển nhiên là nói với nàng, hắn nhanh như vậy đã phát hiện ra nàng đã phá giải một phong bế kinh mạch.

Nàng cũng không biện minh, thành thật khai báo:” Lúc ở trong phòng giam.”

Quân Nhạn Sơ không trả lời, quay đầu hỏi Vương Đằng:” Ngươi thấy khinh công của nàng thế nào?”

“Lan cô nương tư chất rất tốt, qua một thời gian nữa sẽ không dưới ta.” Vương Đằng cúi người trả lời, trong lời có ý tán thưởng.

“Ngươi cùng Vương Đằng so một chiêu, xem xem công lực gia tăng bao nhiêu.” Quân Nhạn Sơ thu hồi giấy tờ, giơ tay lên chạm nhẹ vào mấy huyệt vị trên người nàng cởi bỏ phong bế, nội lực trong cơ thể nàng bất ngờ cuồn cuộn tuôn ra.

Lam Yên nhíu mày thon, biểu hiện ý kháng cự. Không chỉ với vì đó là mệnh lệnh của Quân Nhạn Sơ, mà còn bởi vì nó trái với tính cách nhiều năm nay chỉ chạy trốn của nàng.

Nàng cực kì không tình nguyện bị hắn đẩy nhẹ tiến lên, không nghĩ tới vừa đứng vững, một trận chưởng phong đã hướng mặt nàng đến, khó khăn lắm mới khom lưng miễn cưỡng tránh thoát, chưởng phong mạnh mẽ lướt qua má nàng.

Vừa thở dốc một hơi, lại một đạo chưởng phong bén nhọn lướt qua lưng , nàng cảm thấy như vừa cận kề cái chết, không khỏi run sợ. Cách đó không xa truyền đến giọng nói mang theo ý cười:”Vương Đằng, ngươi nhường nàng ta rồi.”

Lời này như bật một công tắc nào đó, thế công của Vương Đằng càng thêm sắc bén, giống như bão táp đánh về phía nàng. Thần kinh Lam Yên căng thẳng cực điểm, tập trung né tránh công kích của hắn.

Không biết vì sao, động tác cơ thể bắt đầu linh hoạt, nàng có thể từ vô số tàn ảnh thấy rõ hắn xuất quyền xuất chưởng, từ đó lấy nhu hoá cương, né tránh toàn bộ.

Nấm đấm của Vương Quyền như toàn đánh vào bông, nhưng hắn vẫn bình tĩnh vững vàng, rốt cuộc tìm được một tia cơ hội ra chiêu, trọng chưởng như núi bổ lên vai trái nàng.

Vai trái Lam Yên còn chưa khỏi, nàng đau đến sắc mặt trắng bệch. Nhưng trong lúc đau đớn cùng cực nàng đồng thời nhìn thấy sơ hở của Vương Đằng, được ăn cả ngã về không, nàng đem hết nội kình dồn vào tay phải, hung hăng đánh vào thắt lưng hắn. Không nghĩ tới thân thể hắn cứng như sắt, dính một chưởng nàng dốc hết khí lực vẫn bất động.

Vương Đằng lúc này mới dừng lại, thu hồi một thân kình khí vừa rồi, khép tay vững vàng nói:” Đã xong rồi.”

“Được. Ngươi lùi lại đi.” Quân Nhạn Sơ đi tới, một tay cầm bả vai Lam Yên đang run rẩy, gật đầu mỉm cười:”Ngươi có thể tìm được sơ hở của hắn, so với lúc mới đến đã tiến bộ không ít.”

Lam Yên nghiêng đầu nhìn hắn, trào phúng cười:”Ngài biết rõ ta là mật thám, không cần đối với ta như vậy.”

“Đồng bọn của ngươi đến giờ vẫn chưa xuất hiện, ngươi dù sao cũng chỉ là con diều đứt dây thôi.” Quân Nhạn Sơ vô tình vạch trần sự thật,” Thân thể ngươi lúc đầu muốn dành cho Hiền Vương, hiện cũng đã bị ta phá thân. Ngoài cái đó ra ngươi còn cái gì?”

Lam Yên im lặng. Tuy rằng hắn nói rất không vào tai, nhưng từng câu từng chữ đều là thật. Hiện tại nàng như vậy rồi, dù trở lại Ảnh Nha cũng không làm mồi nhử Hiền Vương được nữa, võ công càng không ra làm sao, cơ hồ không còn giá trị gì.”

“Vậy làm thế nào ngài mới thả ta đi?” Nàng bỗng nhiên nhớ tới Tô Thanh Minh.

“Phía sau ngươi là ai?”

Lam Yên nhất định không thể nói ra Ảnh Nha hai chữ. Vì thế nàng thay đổi phương thức, học theo bộ dáng quyến rũ của Quỳnh Châu, dịu dàng điềm đạm nhìn hắn, không nói lời nào đã phong tình vạn chủng.

Quân Nhạn Sơ bình tĩnh đối diện ánh mắt nàng, mỉm cười nói:”Ngươi xinh đẹp, nhưng đấy không phải là vũ khí của ngươi.”

Lam Yên sững sờ một lúc, nhất thời hiểu được ý tứ của hắn. Vừa rồi tỷ thí với Vương Đằng, công lực của nàng dưới tác dụng của Doanh Nguyệt đan tăng lên rất nhiều, đủ để xếp cấp trung ở Ảnh Nha.

Công lực nàng đã vượt qua phần lớn đám nữ tử trong Ảnh Nha, chỉ cần nàng chăm chỉ luyện tập, hoàn toàn có thực lực trèo lên vị trí Độ Nha.

Lam Yên nhìn hắn, chần chừ nói:”Sư phụ của ta đã chết ba năm trước, hiện tại ta nên làm thế nào?”

“Võ công ngươi luyện cùng người khác không giống, chỉ có thể tự dựa vào chính ngươi tăng tu vi.” Quân Nhạn Sơ nắm lấy bả vai nàng, nàng đau đến thay đổi sắc mặt,” Nơi này sắp tới khách nhân chỉ nhiều không ít, ngươi có rất nhiểu cơ hội.”

Ban đêm trăng sáng sao thưa, Quan Thanh Hiên vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.

Bên trong, Quân Nhạn Sơ ngồi trước bàn, nghiêng mặt anh tuấn, mắt đen khẽ động, chuyên chú nghiêm túc xem ghi chép trên tay.

Ngoài cửa, Lam Yên vừa tắm rửa xog, mặc quần áo Quân Nhạn Sơ chuẩn bị cho nàng, dựa vào lan can trước lầu hai. Khác với màu trắng tinh khiết ban đầu, là một thân váy son đỏ, đỏ đến diễm lệ kiều mị, ngược lại rất hợp với nàng.

Bởi vì nàng thường dùng một dải lụa trên vai rót nội lực vào làm vũ khí, chiều dài khoảng chừng một trượng, hiện tại lấy ra quất lên xà nhà chơi chơi để hả giận.

Quất đến có chút mệt, nàng lơ đãng nhìn xuống, đột nhiên thấy phía sau núi giả có một bóng đen nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Sát khí trong bóng đêm cuồn cuộn khởi động, nàng nheo mắt lại, chăm chú quan sát động tĩnh bốn phía. Chỉ thấy trong bóng tối loé lên chùm sáng, nàng lập tức khom lưng dựa vào lan can.

Trong nháy mắt Lam Yên cúi người xuống, một cái kim tiêu bay vυ"t qua đỉnh đầu nàng, đóng phập vào cột trụ phía sau.

Nàng thân hình mềm dẻo, nhẹ nhàng xoay người rơi xuống đất. Đang muốn đứng dậy quan sát lần thứ hai, một cỗ lực đè nặng cổ vai nàng, buộc nàng duy trì tư thế ngồi xổm bất động.

Lam Yên quay đầu nhìn lại, thì ra là Quân Nhạn Sơ.

Hắn giơ tay lên, cách một khoảng dập tắt ngọn nến trong phòng, cả Thính Trúc Lâu chìm vào bóng đêm, bóng dáng hai người ngay lập tức biến mất trong bóng đêm.

Nhìn hắn trầm mặc một lúc lâu, Lam Yên thấy ánh mắt Quân Nhạn Sơ lộ vê trào phúng, sâu không thấy đáy.

Nàng biết hắn đang suy nghĩ cái gì, một mật thám bị bại lộ thân phận, vì bảo mật thông tin, đồng bọn hoặc sẽ cứu hắn ra hoặc sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.

Thích khách vừa rồi rõ ràng nhắm đến Lam Yên, hắn hoài nghi đây là thế lực phía sau Lam Yên phái đến gϊếŧ người diệt khẩu.

Lam Yên mím chặt môi, đây đúng là việc làm của Ảnh Nha, hoặc đúng hơn là việc làm của Võ Quốc Công.

Nam nhân trước mắt trầm ổn đứng vững, khoanh tay đứng nhìn, căn bản không có ý bảo vệ nàng. Nàng dời mắt xuống lầu, nắm chặt dải lụa trong tay, không dám cử động.

Bỗng nhiên, sắc mặt Quân Nhạn Sơ khẽ biến, một tay nhấc Lam Yên, mang theo nàng bay nhanh xuống dưới lầu.

Lam Yên nhìn hướng hắn đi là mặt sau Thính Trúc Lâu, tức khắc hiểu ra, thích khách vừa nãy nhắm đến phòng giam, mục tiêu chính của hắn là mật thám của Hiền Vương!

Nàng phát hiện một điểm kinh ngạc, khứu giác của mình không số một cũng số hai trong Ảnh Nha, nhưng vừa rồi nàng không hề phát hiện sự tồn tại của thích khách, Quân Nhạn Sơ đã phân biệt được hướng đi của thích khách.

Khứu giác hắn vượt xa Lam Yên!

Hai người đến trước cửa phòng giam, Vương Đằng đang giao đấu cùng thích khách, tiếng binh khí va chạm leng keng chói tai.

Trước kia khi gặp tình huống này, lúc công lực còn yếu kém, thường nấp một nơi an toàn quan sát. Hiện tại nàng theo thói quen chuẩn bị trốn đi, bả vai đột nhiên bị túm lấy.

“Mật thám của Hiền Vương nếu xảy ra chuyện, ngươi sẽ gặp rắc rối.” Thanh âm trầm thấp nửa trêu đùa nửa uy hϊếp, như gió thổi qua tai nàng.

Trong nháy mắt Lam Yên bị đẩy vào cuộc chiến, mà Vương Đằng nhận được lệnh của Quân Nhạn Sơ lập tức rời đi, chỉ còn lại Lam Yên cùng thích khách hai người.

Đây là muốn nàng cùng thích khách đơn đả độc đấu? Trước mắt phải dốc toàn lực, chỉ cần sơ sẩy một chút có thể mất mạng! Nàng khó tin quay đầu lại, thấy người nọ tuy cười nhìn nàng, trong mắt lại lộ ra uy hϊếp không thể phản kháng.

Thoáng chốc, Lam Yên bỗng cảm thấy, hắn có lẽ là một Võ Quốc Công khác.