Chap 18: Hồi Kinh

Mây đen phủ xuống, giống như một tấm chăn dày bao phủ thành Trường An. Ngoài tường thành, nước sông Vị Thuỷ chảy siết gào rít giận dữ, sóng biển cuồn cuộn nổi lên bùn cát đυ.c ngầu, tựa hồ đang gầm nhẹ cảnh báo người tới.

Sóng nước đập vào bờ, thấm ướt sườn đất nâu vàng. Trên sườn đất có một cái mộ nhỏ, tấm bảng gỗ thô ráp nhỏ bé cắm nghiêng ở giữa, không giống ngôi mộ này đơn sơ tiêu điều, chữ trên tấm bảng lại mạnh mẽ hữu lực, từ trên xuống dưới viết “Quỳnh Châu chi mộ”.

Một dải lụa hồng rách nát buộc chặt vào đỉnh mộc bài, theo cuồng phong cô độc phiêu diêu, mặt trên dải lụa rách nát toàn là cát vàng lỗ chỗ, phảng phất ám chỉ vận mệnh phong lưu mờ mịt của Quỳnh Châu, cuối cùng hoá thành bụi đất.

Nam tử một bộ bạch y chắp tay đứng lặng trước mộ, một sợi dây gấm viền vàng buộc gọn tóc đen, trường bào màu tuyết dùng kim tuyến thêu hoa văn mây cuốn phức tạp tỉ mỉ, phiêu tán trên trần thế tựa như thiên cảnh, dưới gió lớn thân bất động như núi, đứng thẳng trước ngôi mộ nhỏ cô đơn hồi lâu.

Sở Tường im lặng xuất hiện sau lưng hắn, cung kính nói:” Tô đại nhân, Linh Thước do thám cho biết Lam Yên đã cùng Yến Vương điện hạ rời khỏi lãnh thổ Hoài Châu, chỉ vài ngày nữa có thể đến Kinh Thành. Mặt khác, Linh Thước ở khách điếm hai người họ ở lại nghe được…” Hắn tới gần thì thầm một hồi, trên mặt có chút bất an cùng khẩn trương.

Thân hình Tô Thanh Minh giống như pho tượng chưa từng lay động, chỉ có mái tóc dài cùng vạt áo tuỳ ý phiêu diêu trong gió lớn, bình thản nói:”Đã như vậy, trước tiên cho Linh Thước lui đi.” Vừa dứt lời, hắn đột nhiên ho nặng vài tiếng, lập tức dùng tay áo lau đi vết bẩn bên môi, lạnh nhạt phảng phất như không có gì phát sinh.

Sở Tường thoáng nhìn thấy trên tay áo trắng như tuyết của hắn dính chút máu, không khỏi xúc động:”Tô đại nhân!”

“Không sao!” Hắn thu lại ống tay áo, cười khổ một tiếng.” Đây là hình phạt ta đáng phải chịu, Sở Tường. Ta có quá nhiều tạp niệm không nên có, không xứng với cái danh Độ nha.”

“Tô đại nhân võ công đứng đầu Độ nha. Không ai dám vọng nghị.”

Tô Thanh Minh chăm chú nhìn dòng sông quay cuồng trước mắt, trầm mặc thật lâu, không thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ nghe hắn chậm rãi nói:” Ngươi lui xuống đi, ta muốn ở một mình đợi một chút.”

Đợi Sở Tường rời đi, trời đất trở lại hoang tàn, chỉ còn lại một người một phần mộ, trong tiếng nước mênh mông không nói lên lời. Không biết bao lâu sau, Tô Thanh Minh rốt cuộc thở dài, tay vuốt ve tấm bảng gỗ kia, dải lụa lập tức quấn quanh, hắn noi:” Quỳnh Châu, ta đã tìm thấy Lam Yên.”

Trước mắt bỗng nhiên hiện ra ngày đó mấy năm trước, nữ nhân phong tình vạn chủng đang dắt một cô bé nhẹ nhàng đáng yêu, ở trước mặt hắn khẽ hát khẽ cười, chậm rãi đi trên con đường trải dài ánh hoàng hôn.

Giờ giới nghiêm sắp đến, người trên đường thưa thớt, Lam Yên trộm cởi mũ che mặt trong chốc lát, Quỳnh Châu ở bên tai Lam Yên không biết nói gì, hai người cùng nhìn hắn, lộ ra nụ cười trêu đùa. Cảnh tượng kia ấm áp mà tốt đẹp, hiện tại nữ tử kia lại chôn dưới sườn đất nho nhỏ này, không còn sức sống.

“Ba năm trước ta từng hứa với ngươi sẽ chiếu cố cho Lam Yên, nếu bây giờ ngươi ở trước mặt ta, biết ta hại nàng ấy mất tích, nhất định sẽ hung hăng mắng ta một trận.” Tô Thanh Minh không khỏi bất đắc dĩ cười nói:”Ta thẹn với nàng ấy, nhưng ta chỉ hổ thận với nàng ấy. Ngươi sai rồi, Quỳnh Châu.”

Lại ho nhẹ vài tiếng, hắn vươn tay dùng sức che ngực, chậm rãi lau đi vết máu bên môi. Vệt máu tươi trên khuôn mặt tái nhợt của hắn dị thường chói mắt, thần sắc hắn lại bình tình trầm ổn, giống như đã sớm dự liệu được hiện trạng.

Lam Yên không thể lý giải được, sư phụ Quỳnh Châu của nàng là một Độ Nha gϊếŧ người vô số, lại là thiên kiều bá mị, vui vẻ hưởng thụ chu toàn giữa hơn mười nam nhân, đi tới đâu cũng có nam nhân cam nguyện nằm dưới chân váy ngọc ngà của nàng ấy. Hiện tại Lam Yên lại kinh hãi phát giác, mình có vẻ cũng là một tiểu hồ ly sống dựa vào dương khí nam tử, có lẽ nhu cầu còn nhiều hơn Quỳnh Châu.

Trước mắt đứng là ngoài trạm dịch Kinh Thành, trước chuồng ngựa trống trải. Lam Yên chậm rãi rút ra Dao Quang kiếm, trường kiếm u lam trong tay nàng phát ra ánh sáng khát máu, phản xạ ánh sáng lạnh lẽo. Không biết Dao Quang kiếm chế tạo từ cái gì, kết cấu nhẹ nhàng mỏng như cánh dế, vẻn vẹn chỉ dài bằng nửa cánh tay nàng, chuôi kiếm lạnh thấu xương, nắm không bao lâu bàn tay bắt đầu có chút đau.

Nghiêu Phong hất một mảnh giấy lụa lên không trung, vung tay dài, kiếm quang chợt loé, Dao Quang đâm đến với một góc độ quái dị, không chạm vào mảnh giấy lụa nửa phần, chỉ tạo ra một trận kiếm phong, thổi bay mảnh lụa đi thật xa, quay cuồng vài vòng rồi hoàn hảo không tổn hại gì rơi trên mặt đất.

Lam Yên lập tức cẩn thận thu kiếm vào vỏ, lắc lắc cánh tay bị đông lạnh đến cứng đờ, làm như không có việc gì xảy ra.

Nghiêu Phong khẽ thở dài, nhận lại Dao Quang kiếm từ tay nàng, nói:” Dao Quang nhận chủ, sẽ không nghe ngươi sai khiến. Nếu muốn luyện kiếm, chờ hồi Kinh lấy kiếm gỗ mà tập luyện.”

Lam Yên ngượng ngùng cười, cũng không trả lời.

Hai người đã tới trạm dịch ngoài kinh thành, bởi vì trong thành rất nhiều loại người, Lam Yên có mũ rèm che còn đỡ, Nghiêu Phong thân là Yến Vương uy danh hiển hách, khó tránh khỏi có người nhận ra, vì thế phải chuyển qua ngồi xe ngựa hướng vào kinh thành giống như cách quan lại thường đi lại.

Ánh chiều tà hoàng hôn điểm điểm rực rỡ, điểm xuyết bên cửa sổ xe ngựa nơi Nghiêu Phong gương mặt anh tuấn đang ngồi trên đệm mềm gấm vóc, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ chạy qua.

Lam Yên dưới mấy ngày đòi hỏi của hắn, đã sớm hao hết thể lực, giờ phút này ngủ say ngã trên nệm. Gân cốt vốn sớm có thể khỏi hắn bị hắn không chút thương tiếc cầu hoan kéo dài đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn, động chút là đau.

Nghiêu Phong quay đầu, nhìn về phía nữ tử đanh ngủ say. Đôi mắt phượng vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng của hắn bỗng hiện lên quang ảnh, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên trán nàng, giống như bị hấp dẫn, dán vào không buông.

Lam Yên cảm giác nhạy bén, bị động tác của hắn làm tỉnh, mơ màng hỏi:”Đây là đâu?”

“Cấm quân doanh ngoài thành.” Nghiêu Phong thu tay về, lạnh nhạt nói,” Quân doanh Vũ Lâm Quân.”

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng huấn luyện có trật tự đinh tai nhức óc, làm Lam Yên chấn động mất hồn, suy nghĩ hỗn độn lập tức thanh tỉnh mười phần, mở to hai mắt kinh ngạc nói:”Không phải trở về Võ Quốc Công phủ sao? Sao lại đưa ta đến nơi này?”

“Võ Quốc Công hiện đang ở trong phủ.” Nghiêu Phong nhướn mày, nói một nửa đã biểu lộ hàm nghĩa. Hắn tuy rằng là anh em kết nghĩa với Võ Quốc Công, lại cũng hiểu hắn trời sinh bản tính thô bạo, Lam Yên nếu rơi vào tay hắn lành ít dữ nhiều.

“Vậy sao lại dẫn ta đến Vũ Lâm Quân doanh? Nơi này đều là binh lính…” Lam Yên tức khắc hiểu ý hắn, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng ở quân doanh toàn nam nhân, không khỏi có chút sợ hãi khẩn trương.

Nghiêu Phong cầm lấy mũ có rèm che đội cho nàng, giải thích đơn giản:” Vân Tụ hiện là trung lang tướng ở Vũ Lâm Quân, bảo hắn dẫn ngươi trở về.” Dứt lởi giữ chặt Lam Yên còn chưa hiểu nguyên nhân, vén màn xe bước xuống đất.

Yến Vương đột nhiên đến thăm Vũ Lâm Quân, rất nhanh bị binh lính tinh mắt nhận ra, kích động tiến lên chào hỏi. Phía sau là Lam Yên mặc váy lụa thân hình mảnh khảnh, ngón tay đè lại rèm mũ tung bay, khẩn trương đến đổ mồ hôi tay.

Binh lính bốn phía xung quanh tò mò nhìn lại đây, nghe nói Yến Vương tiêu sái phong lưu, lần đầu tiên nhìn thấy hắn hàng thật giá thật mang theo nữ nhân đến quân doanh, không khỏi càng thêm tò mò bộ dạng nữ tử này. Xung quanh xì xào bàn tán không ngừng, Lam Yên càng thêm sợ hãi, cả người lùi về phía sau Nghiêu Phong, một bước cũng không rời theo hắn đi về phía trước.

Một người mặc nhung trang, cầm bội đao đi về phía hai người, cung kính hành quân lễ, cao giọng nói:” Yến Vương Điện hạ tới, không đón tiếp từ xa.”

“Thời tướng quân có ở đây không?” Nghiêu Phong xua tay ý bảo không ngại, hỏi hắn. Võ Quốc Công họ Thời, Thời trong thời gian, đương nhiên Lam Yên huynh muội ba người họ đều họ Thời. Chỉ là Lam Yên xưa nay chán ghét Võ Quốc Công, cho nên vẫn thường không xưng họ này, chỉ tự xưng Lam Yên.

“Hồi bẩm Yến Vương Điện hạ, Thời Tướng Quân hiện đang cùng Đại Tướng Quân nghị sự, ở đó.” Hiệu uý ngược ánh mặt trời chỉ vào quân trướng lớn nhất ở giữa, lều trắng viền đỏ bị khuấy động bởi gió, cửa trướng đóng chặt, không nhìn được quang cảnh bên trong.” Chờ một chút có lẽ sẽ ra.”

Nghe đại ca mình có ở đây, đôi mắt Lam Yên bỗng tràn đầy ánh sáng, kìm lòng không được bị gian lều kia hấp dẫn ánh nhìn. Đã mấy tháng chưa gặp hai ca ca, nàng có quá nhiều điều muốn nói cùng bọn họ, muốn đem tất cả kinh nghiệm cùng kỉ niệm kể với họ.

Hiệu uý dẫn hai người bọn họ đến một lều trại trống nghỉ ngơi trước, đang muốn cáo lui, Nghiêu Phong bỗng nhiên nói:” Đợi Thởi tướng quân xong việc, báo với hắn biết muội muội hắn tới thăm.”

Hiệu uý tuân lệnh, liền buông cửa xuống rời đi. Không gian khép kín chỉ còn lại hai người bọn họ, bốn phía quân trướng phủ tấm màn vải dày, trước cửa có chậu than cháy hừng hực, giúp không gian trong trướng ấm áp như mùa xuân, kín kẽ ánh sáng không vào được.

Tuy ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ cảnh trong phòng, nhưng nghĩ đến sắp gặp lại Vân Tụ, Lam Yên dường như hưng phấn hẳn lên, căn bản không ngồi yên được, đi tới trước cửa vạch ra một khe hở lộ ra chút ánh sáng, lặng lẽ nhìn trộm bên ngoài, tim đập thình thịch.

“Nếu muốn đi xem, vậy cứ đi ra ngoài đi.” Người phía sau bỗng nhiên mở miệng. Dứt lời, nàng lập tức bị đẩy ra khỏi mành cuốn.