Chương 22: Không ánh sáng

Đáy mắt trong veo phản chiếu hình ảnh hoàng thiên hậu thổ thê lương, giữa bờ biển dài mênh mông điểm một bóng hồng thanh lệ. Theo bản năng mà xoa ngực, những cơn đau buốt biến thành đau nhói nhè nhẹ, là tác dụng của Xích Vĩ độc.

Mới vừa rồi trở lại tổng cục Ảnh Nha, Lam Yên không ở trong phòng, Linh Thước báo tin thấy nàng hướng ra khỏi thành, liền hiểu hơn phân nửa là đến đây thăm Quỳnh Châu.

Nhận thấy có hơi thở hướng về phía mình, Lam Yên bỗng quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là Tô Thanh Minh, áo bào trắng như tuyết tung bay trong gió, giống như thần tiên giáng trần.

Hắn thế nhưng chủ động đến tìm mình!

Sau khi kinh ngạc, Lam Yên nhanh chóng khôi phục bình tĩnh. Nhưng đó chỉ là ngoài mặt bình tĩnh, l*иg ngực lại như nổi trống. Nhất thời không biết làm biểu tình gì, đành dứt khoát xoay người nhìn sông Vị Thuỷ.

Vừa quay qua, khoé môi nàng không nhịn được cong lên, thân thể càng ngày càng nhẹ, giống như mình là một con chim mòng, đang sải cánh bay trên mặt nước.

Lam Yên cảm thấy may mắn và mừng thầm, nàng mỉm cười mỗi khi nhớ đến hình ảnh trước khi đi Dương Châu. Sau khi trở lại Kinh Thành, biết không cần phải lo lắng về nhiệm vụ thâm nhập Hiền Vương phủ nữa, nàng nghĩ đến đầu tiên chính là hy vọng lại được ở bên Tô Thanh Minh.

Tô Thanh Minh đi đến phía sau nàng, chủ động nói chuyện, nhưng là câu nói ngoài dự liệu:” Hàn Vương Thế tử không bị nguy hại?”

Hàn Vương Thế tử không bị nguy hại!? Lam Yên lặp lại lời này mấy lần, xác định không bị nghe nhầm.

Lời này xuất phát từ miệng Tô Thanh Minh, độ tin cậy cực cao. Lúc ấy Lam Yên bị hắn hoài nghi, chứng tỏ Quân Nhạn Sơ thật sự không biết chuyện hà đạo, một mình đối mặt với nhiều hà đạo như vậy mà vẫn có thể chạy trốn, thật là một con hồ ly giảo hoạt.

Nàng ít nhiều có để ý chuyện này, sau khi nghe xog có chút yên lòng. Nghĩ lại, biết tin này từ Tô Thanh Minh, nàng nhất thời sinh vài phần hàn ý.

Xem ra nàng ẩn nấp bên cạnh Quân Nhạn Sơ, vẫn không thoát khỏi tai mắt Ảnh Nha.

Tô Thanh Minh tiếp tục:”Linh Thước hiện đang dọc theo bờ sông Biện Hà truy tìm tung tích thế tử, rất nhanh sẽ có kết quả.”

Tâm tư Lam Yên bắt đầu hỗn loạn. Nếu Ảnh Nha giám thị mọi nơi, vậy hắn biết chuyện mình cùng Quân Nhạn Sơ, còn có Yến Vương làm…Những sự tình đó sao?

Nàng cúi đầu, nghĩ đến bộ dáng lạnh lùng sáng nay của hắn, vô cùng bất an.

Lam Yên còn chưa nghĩ ra giải thích với Tô Thanh Minh chuyện xảy ra giữa mình với Quân Nhạn Sơ, cùng Yến Vương như thế nào. Nàng lo hắn có bởi vì vậy mà chán ghét mình, coi khinh mình. Nàng nghĩ tới vô số câu trả lời của hắn, nhưng không dám nói, sợ phá vỡ ảo tưởng của chính mình.

Tô Thanh Minh đem bộ dáng khẩn trương lo sợ của nàng thu vào đáy mắt, ánh mắt nghiêm nghị, không nói một lời.

Hai người đứng thẳng trước ngôi mộ nhỏ, đến khi mặt trời dần lặn về phía tây mới chậm rãi trở về.

Đường Chu Tước thẳng tắp mà rộng rãi, đúng lúc chợ tàn, người qua kẻ lại chở hàng đông đúc, thỉnh thoảng còn có xe ngựa quan lại đi tuần, đuôi dắt theo mấy người hầu, khua chiêng gõ trống đi ngang qua.

“Tính tình ngươi không còn nông cạn như trước kia.” Tô Thanh Minh nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên nói:”Trước đây ngươi luôn học theo Quỳnh Châu, võ công học không tốt, nhưng lại bắt chước bộ dáng khinh lãnh xốc nổi của nàng ta giống y đúc.”

Lam Yên bị câu nói bất ngờ này của hắn sặc đến không nói nên lời. Nàng trải qua trăm cay ngàn đắng rốt cuộc mới trở lại kinh thành, cư nhiên lại bị hắn trách cứ một câu. Nàng suy nghĩ một chút, vẫn mơ hồ trả lời:”Đã trải qua một số truyện, huênh hoang không nổi nữa.”

Trong đầu nhớ đến một việc quan trọng, nàng vội vàng hỏi:”Phải rồi, phía Hiền Vương thế nào rồi?”

Tô Thanh Minh không chớp mắt:”Đã có Độ Nha thay thế ngươi, tên là Tử An. Bây giờ đang là sủng thϊếp của hắn.”

Lam Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, thảo nào Võ Quốc Công bỏ qua cho nàng.

“Tu vi của ngươi tiến bộ không ít.” Tô Thanh Minh ghé mắt.

Lời này vừa nói ra, Lam Yên lại không trả lời được. Ba chữ Doanh Nguyệt đan chính là dấu ấn chung thân Quân Nhạn Sơ cho nàng, nàng thật sự không cách nào dễ dàng nói ra.

Do dự nửa ngày, nàng cứng ngắc đổi đề tài, xấu hổ cười nói:” Đúng vậy, nhưng vẫn còn kém xa Độ Nha. Lại nói tiếp, bảy vị Độ Nha ta chỉ biết Tô đại nhân và Quỳnh Châu, còn lại đều không biết.”

“Tử An hiện ở phủ Hiền Vương, Đường Thiên Kết ở phủ Xương Vinh công chúa. Còn có một vị không rõ là ai.” Tô Thanh Minh không truy vấn nữa, không thèm để ý giọng điệu không được tự nhiên của nàng.

“Vậy nhiệm vụ lần này của ta có thể gặp được Độ Nha sao?” Ánh mắt Lam Yên sáng lên.

“Các ngươi sẽ không gặp nhau. Đường Thiên Kết là tỳ nữ bên người Xương Vinh công chúa, lần này công chúa không dẫn cô ta vào cung.” Tô Thanh Minh trả lời.

Lam Yên hơi thất vọng, lại hỏi:”Còn ba vị Độ Nha quá cố thì sao?”

“Ngoại trừ Quỳnh Châu, còn lại hai người Độ Nha là một đôi phu thê.” Tô Thanh Minh không nói nhiều hơn.

Lam Yên giống như nghe được chuyện gì mới lạ, kinh hỉ hỏi:”Bên trong Ảnh Nha cũng có thể thành thân sao?”

Tô Thanh Minh đột nhiên ngừng lại.

Lam Yên cũng dừng bước, xoay người lại đối diện ánh mắt hắn. Hai mắt hắn như hồ nước bỗng nổi lên gợn sóng, khiến nàng trầm luân mà lại hoảng loạn không rõ lý do.

Lời vừa rồi chỉ là buột miệng hỏi, nhưng hiện tại nàng chính mình không biết sợ hãi cái gì, giống như trong lòng có một chồi cây đang nẩy mầm, sợ hãi bị ánh sáng chiếu rọi. Nàng cúi đầu thật sâu, hận không thể vùi xuống trước ngực.

“Thăng chức thành Độ Nha có thể thành thân, nhưng ngươi hiện tại thì không.” Thanh âm Tô Thanh Minh rất chậm, rất vững vàng, tựa như mặt biển không có gió:”Trong nhiệm vụ tương lai, ngươi có lẽ phải làm việc giường chiếu cùng mục tiêu, thành thân đối với ngươi sẽ có hại.”

“Chuyện giường chiếu?” Lam Yên sững sỡ lặp lại lời hắn, đầu óc trống rỗng.

“Đúng. Dù sao mục tiêu của ngươi cũng không chỉ là Hiền Vương. Loại chuyện này, chắc ngươi cũng từng có kinh nghiệm. Bất quá sẽ không để ngươi làm kỹ nữ như Bình Khang phường, về sau ngươi vẫn sẽ là mật thám.”

Ánh mắt Lam Yên mở to, giống như ngưng đọng lại.

Lời này giống như một con đao cùn đâm vào lòng nàng, từng đao từng đao chém vào trái tim nàng đến huyết nhục mơ hồ.

Chồi cây non nớt trong lòng chợt sinh trưởng thành dây leo đầy gai nhọn, theo từng âm tiết của Tô Thanh Minh mà quấn chặt lấy nàng. Gai nhọn đâm thật sâu, khiến nàng đau đớn không thở nổi.

Bị Quân Nhạn Sơ hạ Doanh Nguyệt đan, bị hoài nghi mà bị đả thương, bị hà đạo truy cùng gϊếŧ tận, lúc này mọi cảm xúc nàng cố kìm nén lại bùng lên. Nàng không khóc, nước mắt dường như khô cạn, ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt tựa như tro tàn lắng đọng, không chút ánh sáng.

Xuyên thấu qua Tô Thanh Minh, Lam Yên bỗng chú ý tới một vầng trăng tròn chậm rãi nổi lên ở đường chân trời. Nàng không khỏi cười khẽ ra tiếng, tiếng cười dần dần trở nên tuỳ ý cuồng vọng, thu hút không ít ánh mắt người qua đường.

Tô Thanh Minh nhíu mày, lại thấy nàng ngừng cười, nói:”Ngươi vừa rồi không phải nói, tu vi ta tiến bộ rất nhanh sao?”

Xung quanh không có Linh Thước giám thị cho nên hắn cũng không cắt ngang nàng, mà nhìn nàng tiếp tục chậm rãi nói:”Hàn Vương Thế tử hạ ta Doanh Nguyệt đan. Thuốc này giúp làm tăng tu vi của ta, nhưng lại có tác dụng phụ.”

Lam Yên nhìn chằm chằm hắn, dù cười nhưng trái tim đầy vết nứt, khẽ mở miệng nói:” Nếu Linh Thước vẫn luôn biết tung tích của ta, chắc ngươi cũng biết ta cùng Hàn Vương thế tử, cùng Yến Vương đều từng mây mưa hoan lạc qua.”

Tô Thanh Minh im lặng. Thực sự biết chỉ có Yến Vương, nhưng cũng có thể đoán được sự việc với Hàn Vương Thế tử.

“Đó chính là tác dụng phụ của Doanh Nguyệt đan, mỗi khi trăng tròn, ta sẽ mất hết công lực, cực độ khát vọng cùng nam nhân giao hoan.” Lam Yên mỉm cười, dang hai tay, tay áo đỏ như màu máu nhẹ nhàng tung bay,” Thế nào? Có phải không đủ tư cách làm mật thám?”

Tô Thanh Minh nhìn nàng thật lâu sau, nhẹ thở dài nói:” Đừng tự coi thường mình, Lam Yên.”

Hắn bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, nghiêng người nhìn lên bầu trời, mặt trăng tròn như bàn ngọc đã bay qua đường chân trời, quay đầu nhìn Lam Yên, hơi thở của nàng có chút hỗn loạn, công lực nhanh chóng xói mòn, hô hấp trở nên dồn dập.

Lam Yên vẫn đứng yên tại chỗ, giống như một gốc cây nhỏ yếu ớt không nhúc nhích.

Nàng khổ sở muốn chết, đầu tiên là hối hận vừa rồi nhất thời tuỳ hứng, để Tô Thanh Minh thất thố, nói ra nhiều lời tức giận như vậy. Bây giờ người thất thố khó xử nhất lại là chính mình.

Lại nghĩ đến chính mình nhiều năm như vậy, trong mắt vẫn luôn chứa đựng người này. Bởi vì nàng được sắp xếp làm mật thám cho Hiền Vương mà cái gì cũng không dám nghĩ, cái gì cũng không dám nói.

Lúc ở bên Quân Nhạn Sơ, hay ở bên Nghiêu Phong vẫn thường nghĩ đến những chuyện bên cạnh hắn, nghĩ hắn có đang lo lắng cho mình hay không. Mỗi lần nghĩ đến, đều vội vàng muốn trở lại Kinh Thành để báo hắn một tiếng bình an.

Tâm tình Lam Yên giống như một chiếc thuyền trôi chông chênh trên biển, nó đột nhiên chìm xuống khi Tô Thanh Minh lạnh lùng với nàng, lại đột nhiên nổi lên khi Tô Thanh Minh tìm nàng bên bờ sông Vị Thuỷ, và nhảy lên đầu sóng khi biết trong Ảnh Nha có thể thành thân.

Cho đến khi nghe được câu “Đừng tự coi thường mình như vậy”, nàng bây giờ không biết phải làm thế nào cho đúng.

Lam Yên cúi đầu, mặc dù cách một tầng rèm che mặt cũng không dám để hắn thấy mặt mình. Dược hiệu của Doanh Nghiệp đan quay cuồng trong lòng, giống như muốn xé nát y phục nàng, khiến nàng cảm thấy hổ thẹn.

Không một âm thanh nào truyền đến, Tô Thanh Minh chắc cũng phát giác được hôm nay là ngày rằm, vậy nhưng hắn lại không nói gì. Lam Yên không nhịn được nữa, nghĩ đến thà rằng khuất thân trước Nghiêu Phong, cũng không muốn đứng đây chà đạp tôn nghiêm mình.

Nàng ngẩng đầu, đang định mở miệng nói muốn đi Yến Vương phủ, lại bị hắn bắt mạnh cằm, ép nhìn hắn.

“Thời Lam Yên.” Tô Thanh Minh trong mắt một mảnh lạnh lẽo,” Ngươi hãy nghe cho kỹ, việc ta làm tiếp theo, chỉ bởi vì ba năm trước đáp ứng Quỳnh Châu sẽ chiếu cố ngươi, không phải vì bất cứ điều gì khác.”