Chương 24: Vào cung

Lam Yên sau khi ra ngoài mới phát hiện đang là giờ giới nghiêm, cũng may hạ nhân trong trạch thập phần hảo tâm, dành cho nàng một phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau là Sở Tường tới đón nàng. Trước khi lên xe ngựa, nàng quay đầu nhìn về phía cửa phòng Tô Thanh Minh, cửa vẫn đóng chặt, trong lòng dấy lên nỗi buồn vô hạn.

Lam Yên lắc đầu, bước lên xe ngựa, không chần chừ nữa.

Trọng lâu đứng sừng sững trên đỉnh Long Thủ Cao Khoáng, chính là Đại Minh Cung rực rỡ phồn hoa. Xương Vinh trưởng công chúa là đích nữ của thái thượng hoàng, tỷ tỷ ruột đương kim hoàng đế, được Hoàng Thượng kính yêu. Không chỉ có phủ Xương Vinh công chúa trong phường An Định kinh Thành, mà còn được Hoàng Thượng ở trong cung xây dựng một toà Xương Vinh điện ở bên hồ Thái Dịch cho nàng thường xuyên hồi cung thăm hỏi.

Cung nữ bình thường vào cung, vô luận là con đường nào, đều phải trải qua từng cửa ải dài phiền phức. Nhiệm vụ lần này của Lam Yên dù sao cũng là bí mật hành sự, Hoàng Thượng cho dù biết việc này, cũng không tiện chiếu cố.

Cũng may Ảnh Nha luôn có phương pháp dứt khoát, bọn họ chọn một cung nữ trực đêm trong tẩm cung Xương Vinh cung làm mục tiêu, cung nữ này cùng các cung nữ khác vừa giao ban, trở về điểm nghỉ ngơi, trùng hợp các cung nữ khác đều đi ra ngoài.

Dưới sự yểm hộ của Linh Thước, Lam Yên đi vào phòng cung nữ đang ngủ kia, một chưởng đánh bất tỉnh cung nữ đang ngủ, giao cho Linh Thước đem ra ngoài cung.

Sở Tường lập tức đưa lên một bộ cung trang màu xanh liễu cùng một mặt nạ da người mỏng manh, sau đó biến mất trong bóng đêm.

Lam Yên bình tình nhìn chăm chú vào vị trí Sở Tường biến mất. Hắn là tiểu thủ lĩnh Linh Thước, khinh công cực tốt, trước kia đi lại như vô hình, hiện tại Lam Yên tu vi đã tiến bộ có thể nhìn thấy một tia tung tích di chuyển của hắn, giống như một chú chim di cư giang cánh bay xẹt qua.

Váy xanh lụa mỏng vừa vặn ôm lấy dáng gầy của Lam Yên, mặt nạ da người vừa vặn trên mặt, chỉ lộ ra đôi mắt trong trẻo, còn có chút chưa thích ứng với dị vật trên mặt này.

Trong Hoàng Cung nuôi dưỡng rất nhiều cung nữ, thái giám, quản thúc không tính là quá nghiêm, chỉ cần không ra khỏi cửa cung, không quấy nhiễu hậu phi, liền có thể tuỳ ý đi lại. Lam Yên nhìn xung quanh, không có ai trông coi, dù sao buối tối mới bắt đầu trực ban, nên giờ tranh thủ ra ngoài làm quen với địa hình hoàn cảnh, miễn để người khác phát hiện.

Xương Vinh trưởng công chúa tính tình xa hoa lãng phí, điện Xương Vinh tiêu phí ba năm trời xây dựng hết sức xa hoa, đỉnh điện phủ kín ngói lưu ly hoàng kim, khuếch tán ánh nắng rực rỡ, một đôi Li đứng hai đầu đang tranh long đoạt hổ.

Hơn mười cột gỗ được son thếp vàng, vị trí sắp xếp đều đặn, trên mái hiên Phượng Hoàng giang cánh muốn bay, bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng phản chiếu ánh sáng ôn nhuận lấp lánh, tựa như những đám mây.

Lam Yên lần đầu tiên đến Hoàng cung, đây chỉ là một góc phần nổi của Đại Minh cung phồn hoa, vẫn bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt chấn động.

Đi trên hành lang uốn lượn được lát bằng gạch ngọc bích, thật giống như đi trên những đám mây. Hai sườn lan can đều chạm khắc hoa văn, cách vài bước lại có một con sư tử chạm khắc tinh xảo ngồi ngay ngắn. Điện Xương Vinh ở phía nam hồ Thái Dịch, đi ra cửa điện có thể cảm nhận được hơi nước trong lành trong không khí.

Trên con đường rộng rãi, các cung nữ đầu cài trâm hoa, mặc váy lụa xanh cười đùa đi qua. Bỗng nhiên có chiếc xe ngựa bốn phía che rèm châu mang theo một đám thái giám cung nữ, tiếng ngọc va vào nhau ting tang êm tai, Lam Yên vội vàng học cung nữ bên cạnh cúi đầu hành lễ, đứng yên chờ xe ngựa chạy qua.

Trước mặt bỗng nhiên một cung nữ cao gầy đi tới,hướng điện Xuân Vinh. Trên người cung nữ này mặc cung trang giống Lam Yên, dung mạo tú lệ mang theo vài phần sắc bén. Đến gần khoảng cách một trượng, liếc mắt nhìn Lam Yên một cái, khoé môi gợi lên ý cưới khinh thường, liền lướt qua nàng.

Lam Yên ngẩn người, dừng bước nhìn về phía cô ta, bóng lưng kia cũng không quay đầu mà đi tới phía trước, cho tới khi biến mất trước cửa điện Xuân Vinh.

Trên người cô ta có tu vi không thấp, tuyệt đối không phải cung nữ đơn giản.

Lam Yên không dám đi dạo bên ngoài quá lâu, vạn nhất có người tới tìm làm hỏng chuyện thì không tốt, đi một vòng liền trở lại tẩm phòng nhỏ của mình.

Mới vừa duỗi người xoa xoa chân, không bao lâu có một cung nữ mặc áo khoác hoa đào, váy tay áo bó thêu hoa tìm tới cửa, vừa vào liền vội vàng túm lấy cánh tay nhỏ nhắn của nàng nói:”Lục Quất! Đừng nghỉ ngơi nữa, Hoàng Thượng tới rồi!”

Lục Quất là tên của cung nữ Lam Yên giả trang, mà cung nữ trước mắt này là thị nữ tuỳ thân của Xu Quận Chúa - Hương Nhuỵ.

Nghe nàng miêu tả, thì ra là Hoàng Thượng ở trung tâm hồ Thái Dịch - Thái Dịch đình mở tiệc ngọ yến, nghe nói mời cả Xương Vinh trưởng công chúa, phò mã công chúa và Xu quận chúa, còn có cả mấy vị quý nhân cùng dùng bữa, hiện tại đang thiếu người, gọi Lam Yên đi hỗ trợ, đi Thái Dịch đình làm một người hầu đứng hành đại lễ là được, cái gì cũng không cần làm.

Gần trưa, hồ Thái Dịch mênh mông bát ngát, mặt nước tựa điểm xuyết vô số kim châu, sáng lấp lánh. Vài cụm cây cối mọc um tùm trên mặt nước, trong làn hơi nước mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được một gian đình nhỏ tao nhã đứng giữa hồ nước, như ẩn như hiện như cách đám mây.

Đến Thái Dịch đình cần đi thuyền đến, trong lúc chờ đợi đến chán chết ở chỗ đậu thuyền, Hương Nhuỵ đột nhiên kéo ống tay áo Lam Yên, cúi người thấp giọng nói:”Khách mời của Hoàng Thượng tới rồi.”

Lam Yên vội vàng cúi đầu hành lễ, lại cảm nhận một cỗ khí tức quen thuộc đang tới gần. Lén lút nâng đầu lên nhìn lén một cái, cung nữ thái giám đứng xếp hàng vây quanh hai kiệu lụa che rủ bốn phía hoa mỹ, từ từ hạ xuống đất, bước xuống hai người.

Người đi phía trước một thân áo tím cổ tròn, hoa văn thêu hình quy hạc tôn quý, hơi có tuổi, khuôn mặt uy nghiêm. Người phía sau mặc áo choàng ám vân tay áo bó, tóc dài cài bích trâm, tuấn tú cương nghị, hiển nhiên là Võ Quốc Công cùng Vân Tụ!

Mặc dù Lam Yên quanh năm ở tổng cục Ảnh Nha, thường nghe theo mệnh lệnh Võ Quốc Công, nhưng đã rất lâu không gặp người cha thân sinh này. Sao bọn họ lại ở trong Hoàng Cung?

“Đó là Võ Quốc Công.” Hương Nhuỵ giống như đã sớm biết, thấy Lam Yên vẻ mặt kinh ngạc nói nhỏ,” Mấy ngày trước Võ Quốc Công mang theo Thời tướng quân vào cung nghị sự, nghe nói Xương Vinh trưởng công chúa cùng Xu quận chúa cũng ở đây, rất ưu ái Thời tướng quân, đặc biệt lưu lại hai người cùng dùng bữa.

Hai người từng bước tới gần, Vân Đại dường như nhận ra Lam Yên, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, Lam Yên cuống quít cúi đầu, không dám lên tiếng.

Võ Quốc Công thân hình oai phong lẫm liệt, ông ta đã ngoài tứ tuần, võ công lại cao cường, nên nhìn như chưa đến tuổi ấy, sắc mặt lạnh lùng nghiêm trang, theo thái giám dẫn đường dẫn theo Vân Tụ cùng ngồi thuyền nhỏ rời đi trước.

Thấy chiếc thuyền nhỏ dần dần trôi xa, Hương Nhuỵ thở phào nhẹ nhõm. Võ Quốc Công đem đến cho người khác khí tràng quá mức mạnh mẽ cường thế, rõ ràng ông ta một bước chân không dừng, cũng chưa từng nhìn cô ta một cái, mà khiến người ta cảm giác hô hấp không thông. Lam Yên bên cạnh vẫn chậm chạp chưa đứng dậy nổi, cô không kiên nhẫn chọc một cái, nhắc nhở:” Mau đứng lên, mọi người đều đi rồi.”

Lam Yên chậm rãi đứng thẳng dậy, mím môi áy náy cười cười, xin lỗi nói:”Hương Nhuỵ tỷ tỷ, ta đánh rơi một thứ, muốn quay về lấy.”

“Sao lại sơ suất như vậy?” Hương Nhuỵ không khỏi trách cứ, lại phất phất tay nói:” Đi đi.”

Đầu tiên là chạy bước nhỏ, sau đó ra sức chạy, thẳng đến bụi cỏ không người, khí huyết sôi trào trên ngực rốt cuộc không ức chế được nữa, phun ra một ngụm máu tươi lên bụi cỏ, điểm điểm từng giọt máu.

Mới vừa rồi Lam Yên thất thố, lúc Võ Quốc Công đi qua liền dùng nội lực cường đại chấn động tâm mạch nàng, dùng cử chỉ này cảnh cáo hành vi của nàng. Lục phủ ngũ tạng lúc này vẫn còn chấn động, đau đớn như bị giẫm nát. Tay Lam Yên đè lại họng, lại ho ra vài ngụm máu, mới dễ chịu hơn một chút.

Võ Quốc Công, người nam nhân này cường đại đến đáng sợ, cho dù có Doanh Nguyệt đan hỗ trợ, Lam Yên cũng không chống đỡ được nửa phần uy hϊếp, thậm chí còn không dò được thực lực chân chính của ông ta.

Không lâu sau, ở Thái Dịch đình, hơn mười hồ cơ dáng người uyển chuyển đang nhẹ nhàng nhảy múa giữa đình, cùng với đàn sáo vòng lương mỹ diệu tuyệt luân. Bốn phía đình được che bởi tấm lụa mỏng như cánh ve, Lam Yên không nhìn rõ quang cảnh bên trong, nhưng có thể mơ hồ phân biệt ai với ai.

Người ở chính giữa mặc hoàng bào là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, nghi trượng sau lưng xếp thành hàng, hai cung nữ tay cầm quạt khổng tước đứng hai bên cạnh. Điều khiến người ta chú ý là, nón quan của hoàng hậu tinh mỹ phức tạp, chuỗi ngọc rơi thành một rèm châu, vừa vặn che khuất khuôn mặt nàng, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra là một nữ tử thanh tú đoan trang.

Võ Quốc Công cùng một nam tử áo hoa bào trẻ tuổi bắt chuyện rất vui vẻ, hẳn là phò mã Xương Vinh công chúa, bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp mặc váy dài hoa văn hải đường đỏ thẫm, bên trên búi tóc cắm mấy chiếc hải đường kim bộ diêu, ung dung hoa quý, hẳn là Xương Vinh trưởng công chúa.

Mà bắt mắt nhất chính là, đại ca nàng Vân Tụ cùng một nữ tử váy sam màu xanh ngọc tay áo rông ngồi cạnh nhau.

Nữ tử nhu mỹ đẫy đà, tóc dài búi thành một đám mây đầy đặn, trang trí bằng trâm châu ngọc hoa lê phức tạp, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một đoạn cánh tay ngó sen vô cùng mịn màng, đẹp đến mức khiến người ta thương tiếc, nghiêng mắt đang cùng Vân Tụ cười nói, một mảnh ca vũ thanh bình yên vui.

Lam Yên lúc này rốt cuộc cũng hiểu được lời Nghiêu Phong nói lúc trước không sai, nàng bình tĩnh lại, âm thanh trong đình quả nhiên lượn lờ truyền vào bên tai.

Bỏ qua tiếng đàn sáo phiền nhiễu kia, nàng nghe thấy nữ tử cũng Vân Tụ đang nói chuyện thú vị phát sinh trong phủ công chúa, Vân Tụ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng phụ hoạ một hai câu, còn Xương Vinh trưởng công chúa đang hàm chứa trìu mến nhìn hai người, cười nhẹ nhàng, ôn nhu trách nữ tử không biết lễ tiết.

Thì ra nàng ấy chính là quận chúa. Còn nói vào cung chọn quận mã, xem ý tý của Xương Vinh trưởng công chúa, sợ là đã chọn được quận mã.

Theo lý mà nói, Xương Vinh trưởng công chúa được Hoàng Thượng kính yêu, thịnh cực nhất thời, Xu quận chúa này lại là đích trưởng, nếu đại ca Vân Tụ có thể cùng hoàng thất liên hôn, đó là vinh dự lớn lao. Chỉ là không viết vì sao, ngực bỗng nhiên nỗi buồn nồng đậm.