Chap 27: Ngàn kết

Thanh Phát Các u tĩnh tiếp giáp điện Xương Vinh, có thể quan sát cảnh đẹp buổi chiều của Thái Dịch trì. Lúc này trên lầu chỉ còn một ấm trà xanh nghi ngút khói, Xu quận chúa dựa nghiêng vào lan can, nhìn hồ nước phẳng lặng xa xăm, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp đầy u sầu.

Lam Yên ngủ đến chiều, tỉnh dậy đã sớm không thấy tung tích Vân Tụ, trong phòng còn một tia hơi thở da^ʍ mỹ. Gân cốt bủn rủn như sắp tan rã, nhớ tới hôm qua cùng hắn ý loạn tình mê, cùng mấy câu nói trầm thấp bên tai, Lam Yên liền tâm phiền ý loạn, dứt khoát ra ngoài tản bộ.

Ngẩng đầu nhìn Thanh Phát Các, bên trong không thấy các cung nữ khác, chỉ còn lại Xu Quận chúa cô đơn chiếc bóng, không khỏi tò mò đi qua, cùng Hương Nhuỵ đang đứng ngoài các hỏi thăm:” Cung nữ bên cạnh quận chúa đâu?”

“Suỵt!” Hương Nhuỵ nhìn trái nhìn phải không có người, mới hạ thấp giọng giải thích:”Hôm qua quận chúa phát tác ác mộng ngày càng lợi hại, trước là chỉ một canh giờ, hiện lại là cả đêm. Bây giờ các cung nữ thà ăn phạt gậy cũng không chịu hầu hạ quận chúa. Ta đã trực thêm một canh giờ.”

Lam Yên lặng lẽ liếc mắt nhìn trong các, nữ tử mặc một bộ váy áo xanh ngọc ngẩn ngơ nhìn hành lang dưới lầu, nhìn người tới người đi phía dưới, nói cười vui vẻ, không biết đã phát ngốc bao lâu, bộ dáng cô đơn trong ánh chiều tà có vẻ hết sức thê thảm.

Nàng không khỏi sinh ra vài phần trắc ẩn, quay đầu nói với Hương Nhuỵ:”Không bằng Hương Nhuỵ tỷ nghỉ ngơi trước đi, nơi này để lại cho muội.”

Hương Nhuỵ như trút được gánh nặng mà vỗ ngực:” Vậy làm phiền muội.” Dứt lời, liền rời đi.

Lam Yên chậm rãi đi vào trong các, nàng cũng sợ giữa ban ngày ban mặt như thế này, Xu quận chúa lại tái phát ác mộng. Dù sao cũng có nhiệm vụ trong người, Lam Yên lại mang theo vài phần băn khoăn với nàng ta, nàng nhất định phải tuỳ hầu bên cạnh và bảo hộ Xu quận chúa.

Nghe tiếng có người đi vào, Xu quận chúa hơi kinh ngạc quay đầu lại, ôn hoà cười với nàng:”Lục Quất, lúc này chưa đến ca của ngươi, sao ngươi lại đến đây?”

Lam Yên ngẩn ra, nàng ta là quận chúa, vậy mà lại nhớ tên và giờ trực ban của một tiểu cung nữ, vội vàng bịa ra một lí do nói:”Tỳ nữ là thay Hương Nhuỵ tỷ tỷ đến.”

“Ra vậy. Bởi vì ác mộng của ra mà không cung nữ nào dám tới gần, cái này cũng không trách bọn họ.” Xu quận chúa khẽ thở dài, đối với Lam Yên ôn nhu nói:”Lục Quất, ngươi nguyện ý đến hầu hạ ta, ta rất vui.”

Xu quận chúa đối với mấy cung nữ không tuân thuỷ quy tắc kia không chút oán hận nào, ngược lại còn cảm thông tha thứ cho bọn họ, Lam Yên có chút đau lòng cho cô nương đáng thương này, huống chi người trong lòng nàng còn đối với mình…Đi lên trước vài bước, nàng cung kính nói:”Đây là tỳ nữ nên làm.”

“Điện Xương Vinh tuy rằng phồn hoa, ta lại luôn nhớ đến ngày tháng ở phủ Công Chúa.” Nắng chiều rực rỡ chiếu lên nàng, cằm tròn nâng lên, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, dường như đang hồi tưởng chuyện gì rất hạnh phúc,” Ta có một thị nữ đặc biệt tốt, tên là Thiên Kết. Bà ấy cùng ta tình như tỷ muội, hơn nữa đặc biệt am hiểu dược lý cùng châm cứu, chỉ là A Nương không dẫn bà ấy đến hoàng cung.”

Nàng ta thu lại ý cười, giống như đường chân trời thu hồi ánh hoàng hôn, hoá thành vài phần u sầu:”Nếu bà ấy ở đây nhất định sẽ rất lo lắng, ta không muốn làm bà ấy lo lắng.”

Lam Yên nhìn bóng nghiêng nàng ấy, suy nghĩ rối rắm, cuối cùng chỉ còn cảm giác chua xót mãnh liệt trong lòng.

Đêm xuống, cơn ác mộng phát tác sớm hơn đêm qua. Cũng may Đường Thiên Kết kịp thời chạy tới, hai người thành thạo mà thu phục Xu quận chúa đang điên cuồng, hợp lực đem nàng nâng trở lại giường.

Lam Yên xoa xoa bả vai đau nhức, thân hình Xu quận chúa đẫy đà nhu mỹ, nâng lên so với tưởng tượng nặng hơn một chút, nhưng cũng làm cánh tay nhỏ nhắn của Lam Yên muốn gãy.

Mắt thấy vẻ mặt Đường Thiên Kết ngưng đọng, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của Xu quận chúa trên giường, môi mím chặt không nói một lời, tựa hồ đang nghĩ cái gì, liền lên tiếng muốn giảm bớt bầu không khí xấu hổ này:”Sáng nay Xu quận chúa có nhắc tới bà.”

“Ồ?” Đường Thiên Kết nảy sinh hứng thú, mắt nhỏ liếc qua,”Nàng ấy hình dung ta như thế nào?”

“Nói là cùng Đường Thiên Kết tỷ tỷ tình như tỷ muội.” Lam Yên thấy lông mày bà nhíu lại, vội vàng nịnh nọt nói:”Còn nói tỷ tỷ am hiểu châm cứu, dược lý lại càng không cần phải nói.”

“Hừ.” Đường Thiên Kết tuy rằng hừ lạnh một tiếng, nhưng khoé môi đã đắc ý giương lên,”Ba năm trước khi ta chưa đến phủ công chúa, trình độ y thuật của ta, ngay cả Võ Quốc Công cũng phải kính trọng ba phần, đám Thượng Dược Cục kia chỉ thường thôi.”

Lam Yên tò mò nói:”Bà lợi hại như vậy, sao lại đến phủ Công chúa làm thị nữ tuỳ thân?”

Đường Thiên Kết nhất thời không nói gì, quay đầu chăm chú nhìn, ánh mắt yêu thương mà ôn nhu nhìn người trên giường. Bà nâng tay buông rèm che xuống, nghiêm túc nói với Lam Yên:”Chuyện Thái tử bị hại ba năm trước, Hoàng Thượng hoài nghỉ kẻ chủ mưu là Hoàng Thân. Xương Vinh trưởng công chúa thế lực rất lớn, cũng can thiệp không ít vào việc triều chính. Cho nên phái ta đi phủ công chúa giám thị.”

Bà chống cằm, như hồi tưởng kí ức nói:”Tuy rằng Xương Vinh quả thật có vài phần dã tâm, nhưng Xu quận chúa là một người đơn thuần ôn nhu với mọi người, ba năm nay ta nhìn nàng lớn lên, đối với nàng đã quá quen thuộc. Lần này gặp phải ác mộng, tuyệt đối không phải vấn để ở nàng.”

Lam Yên mím môi. Ảnh Nha đối với mục tiêu của mình nảy sinh tình cảm, đây là một điều cấm kỵ. Cũng may tính cách Xu quận chúa ôn nhu đơn thuần, chắc chắn sẽ không hại Đường Thiên Kết. Một bộ bạch y bỗng nhiên hiện lên trong đầu, nàng nhất thời phục hồi tinh thần, mạnh mẽ đứng lên, nghiêm mặt nói:”Ta có một chuyện muốn hỏi tỷ tỷ.”

“Chuyện gì?” Đường Thiên Kết bị động tác bất ngờ của nàng làm hơi giật mình.

Lam Yên hỏi:” Tỷ có biết bệnh gì gây đau ngực không?”

“Cái này…” Đường Thiên Kết lộ vẻ khó xử,”Đau ngực có không ít bệnh, cụ thể phát tác từ khi nào?”

Lam Yên khó xử, nàng cũng không thể nói Tô Thanh Minh cùng nàng…Lúc sau, mơ hồ nói:”Sau khi hành động kịch liệt phát tác.”

Đường Thiên Kết híp đôi mắt thành một đường nhỏ, hiểu rõ cười nói:”Sau khi hành hoan?”

Lam Yên lập tức đỏ mặt, cân nhắc nửa ngày, vẫn gật đầu.

Đường Thiên Kết nhướng mày:” Là người ta biết sao?”

Thấy Lam Yên có chút do dự, bà kéo dài giọng cuối nói:” Là người quen a? Xem ra là Tô Thanh Minh!?”

Bị nàng nói trúng. Lam Yên lúc này hối hận không kịp, thầm nghĩ nhanh chóng thu hồi lời vừa rồi.

“Dù thế nào ta cũng là Độ Nha a.” Đường Thiên Kết cười cười:” Chờ nhiệm vụ lần này chấm dứt, ta trở về tổng cục khám cho hắn, xem như trả lại nhân tình cho ngươi.”

“Cảm ơn tỷ tỷ!” Lam Yên vui vẻ cười hớn hở.

Đường Thiên Kết chuyển sang chính sự:” Lần này ác mộng của Xu quận chúa, ta đem sách cổ từ trên xuống dưới của Thượng Dược cục đều xem qua, cũng không có đầu mối gì. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm như vậy của ta, hơn phân nửa là bệnh hiếm gặp, không biết lúc vào cung đã trải qua chuyện gì mới nhiễm bệnh này.”

“Vẫn không có đầu mối sao?” Lam Yên lo lắng hỏi.

“Vẫn cần thời gian. Xu quận chúa rất yên tĩnh, ở phủ Công chúa liền không ra khỏi cửa viện, ở trong cung cũng chưa từng rời khỏi điện Xương Vinh, thực thiện trong cung cũng không có vấn đề gì, ta nghĩ không ra nàng nhiễm bệnh như thế nào.” Đường Thiên Kết có chút đau đầu, “Ngươi cũng không am hiểu dược lý, không hiểu sao lại để ngươi làm nhiệm vụ này.”

Đường Thiên Kết nói đúng. Lam Yên thích hợp làm mật thám tình báo. Lần này để nàng cải trang thành cung nữ bảo vệ Xu quận chúa không phải vấn đề, nhưng để nàng đi thăm dò chuẩn bệnh của Thượng Dược cục, thật sự làm nàng khó hiểu.

Lam Yên linh quang chợt loé, hỏi:” Liệu có phải do độc dược?”

“Ta cũng từng nghĩ tới điểm này, nhưng quận chúa mạch tượng bình thường, không giống bộ dáng trúng độc. Dù có kinh nghiệm như vậy, nhưng bệnh lạ thế này, vẫn phải hỏi kỳ nhân dị sĩ.” Đường Thiên Kết nhẹ thở dài,” Ta thật sự không có đầu mối.”

Mấy ngày qua, không ít người ăn mặc như Đạo sĩ ở Xương Vinh điện, một tay cầm pháp kiếm trảm yêu trừ ma, một tay cầm giấy vàng vẽ phù, lẩm bẩm làm pháp, nói là xua tan ác quỷ siêu độ chúng sinh.

Lam Yên đi theo Hương Nhuỵ vụиɠ ŧяộʍ đi xem, trong sảnh đường hương khói lượn lờ, Xu quận chúa hai mắt nhắm nghiền, ngồi ở giữa không nhúc nhích, tiều tuỵ đến mức khiến người ta đau lòng.

Lam Yên rốt cuộc không thể giống ngày đó, cùng Xu quận chúa bình tĩnh tán gẫu.

Nhưng bệnh của Xu quận chúa vẫn không chút chuyển biến tốt, ngày hôm qua thậm chí còn chưa ngủ đã phát ác mộng. Đường Thiên Kết chỉ có thể hạ ngân châm để Xu quận chúa ngủ được, ý cười thường ngày cũng nghiêm túc lại.

Lam Yên bỗng nhớ tới lời Vân Tụ, đi tìm Loan Ngọc hỏi, có lẽ hắn có thể đoán một đoán hai. Nhưng trong lòng nàng lại có loại sợ hãi khó hiểu, làm nàng có tâm tư muốn kéo dài thêm vài ngày nữa.

Ngày báo cáo định kỳ đến. Lần trước cùng Tô Thanh Minh hấp tấp và xấu hổ như vậy mà kết thúc, Lam Yên suy đoán có lẽ là do nàng nói cho Sở Tường, nhờ Sở Tường thay lời truyền đạt. Nghĩ đến chuyện này, nàng vừa thấy may mắn vừa khổ sở, bây giờ điều tra chưa có kết quả gì đề báo cáo, nhưng nàng rất muốn gặp lại Tô Thanh Minh.

Không nghĩ tới sáng sớm hôm đó, Sở Tường đến truyền tin, nói Tô Thanh Minh lệnh cho nàng chiều nay đến dinh thự hắn báo cáo, có Linh Thước yểm hộ nàng xuất cung.