Phần 1 - Chương cuối: Sau khi bé gái 12 tuổi mất tích, ai đó đã ném đầu tóc vào cảnh sát

09.

Anh Thắng ngăn chặn Từ Quốc Xương đang ra ngoài để ném rác, trong lúc đánh nhau, anh ấy phát hiện một sợi tóc dài ướt sũng dính vào quần jean của mình.

Anh Thắng ngẩng đầu lên nhìn Từ Quốc Xương, người đã bị anh ấy vặn tay thành bánh quai chèo và còng lại, với mái tóc ngắn và bết. Lại nhìn xuống những túi rác vương vãi ở dưới chân, có vài hộp mì gói và một mớ tóc dài ướt sũng ở bên trong.

Đầu tóc này khiến trái tim ai cũng phải "hồi hộp": Chúng tôi đã bắt được hung thủ, nhưng có lẽ đã bỏ lỡ cuộc giải cứu.

Lúc tôi tham gia đội tìm kiếm Tiểu Ngọc, cũng không cảm thấy mình có ích gì. Nhưng cảnh tượng ở trước mắt tôi vào lúc này, tôi đã không gặp phải trong năm sáu năm qua.

Đeo khẩu trang và găng tay vào, tôi đẩy cửa phòng ra, căn phòng rộng hơn mươi mét vuông bừa bộn, cho dù là ban ngày thì ánh sáng cũng rất mờ tối. Góc tường còn sót lại những hộp cơm trống không chưa được vứt đi sau khi ăn xong, có vài con ruồi vây quanh. Đệm chăn trên giường đôi được cuộn lại, quần áo bị xoắn thành một cục, mùi hôi thốc xộc thẳng vào trán.

Tôi dừng lại ở cửa nhà vệ sinh ——

Ở giữa nhà vệ sinh, trong bồn tắm màu đỏ chứa đầy nửa chậu nước, hàng chục khối tứ chi nổi lềnh bềnh, đầu ở trên sàn bên cạnh.

Tiểu Ngọc đã bị gϊếŧ, còn bị Từ Quốc Xương phân xác.

Thật xin lỗi, chúng tôi đã đến muộn.

Với tư cách là một bác sĩ pháp y, tôi đã quen với cảnh sinh tử: chết đuối, rơi từ trên cao xuống, cứa cổ, ngay cả những xác chết đã phân hủy rất cao cũng chỉ là những công việc bình thường hàng ngày, nhưng với tư cách là một người cha, mỗi khi đối mặt với thi thể trẻ em, trong lòng đều run rẩy.

Cô bé còn quá trẻ, dường như còn chưa được nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới thì đã gặp phải một số phận nghiệt ngã như vậy.

Tôi mở hộp chứng cứ đã chuẩn bị sẵn, trong lòng thầm nói với Tiểu Ngọc: "Đừng sợ, chú tới đây để đưa cháu rời khỏi nơi này".

Một sợi dây cảnh báo dài được kéo ra ở rìa con hẻm, trong khu đất hoang cạnh tòa nhà cho thuê, chúng tôi tìm thấy đồng phục học sinh và cặp sách dính đầy máu và thức ăn thừa, đó là đồ dùng cá nhân của Tiểu Ngọc.

Sau khi Từ Quốc Xương gϊếŧ cô bé, anh ta đã vứt quần áo ở bãi đất hoang khi đi ra ngoài mua dụng cụ phân thây.

Tôi nhớ những gì anh Thắng đã nói với tôi về việc gặp hai con chuột lớn ở đây. Tôi đoán, khi anh Thắng đi ngang qua đây vào đêm qua, có lẽ là hai con chuột kia đã bị mùi máu ở trên quần áo của Tiểu Ngọc thu hút.

Nếu anh Thắng tìm thấy phòng của Từ Quốc Xương vào đêm hôm đó, có lẽ cơ thể của cô bé vẫn còn nguyên vẹn.

Con ngõ quá hẹp, xe điều tra chỉ có thể đậu ở bên ngoài đường chính, tôi đã để hai hộp chứng cứ lên xe.

Bên ngoài đường dây cảnh báo, có rất nhiều người đang tụ tập xung quanh xe điều tra, đám đông người xem ló đầu ra nhìn rồi khẽ trao đổi với nhau, khi tôi đến gần hơn, những cuộc thảo luận ồn ào đó dừng lại ngay lập tức, sau khi tôi đi qua lại phát ra những tiếng ồn lớn hơn.

Tôi đóng sầm cửa lại, chặn đi những tiếng ồn khó chịu đó, bật đài xe ở mức tối đa.

Tôi không biết có bao nhiêu người trong đám đông người xem đã chú ý đến thông tin mất tích của cô bé, lại có bao nhiêu người đã giúp đỡ chuyển tiếp, tìm ra dấu vết của Tiểu Ngọc.

Những người đó cuối cùng có thể quên cô bé, nhưng tôi biết rằng, tôi và anh Thắng sẽ không bao giờ quên.

Trong một khoảng thời gian sau khi Tiểu Ngọc bị gϊếŧ, chúng tôi đã đến rất nhiều điểm trường để giảng về an toàn, nhằm giúp nhiều trẻ em học cách cảnh giác khi gặp người lạ và kêu cứu khi gặp nguy hiểm.

Trên bục giảng, các đồng nghiệp dặn dò các em phòng tránh xâm hại tìиɧ ɖu͙©, đề phòng lạc đường, đề cao cảnh giác. Chúng tôi liên tục nhấn mạnh hai điểm - những nơi nào không thể chạm vào và những nơi nào không thể đi đến.

Cứ đến mùa khai giảng hàng năm là chúng tôi lại tổ chức những buổi giảng như vậy, các em không thể hiểu trong một lần thì có thể hiểu trong nhiều lần.

Một thay đổi nữa là cứ đến hè, cơ quan công an sẽ tổ chức trại hè để mời các em đến tham quan. Chúng tôi muốn trẻ em biết rằng, cảnh sát là người lớn bảo vệ chúng.

Những bài giảng và trại hè này giống như việc thắt dây an toàn trên ô tô, có thể ở một thời điểm nào đó, chúng có thể giúp ích cho một đứa trẻ nào đó.

Nhưng tôi chân thành hy vọng rằng, chúng sẽ không bao giờ sử dụng kiến thức này.10.

Những năm qua, tôi đã làm pháp y trong một thời gian dài, ngắm nhìn khung cảnh phố phường quen thuộc sẽ cảm thấy khác lạ.

Anh Thắng cũng có cảm giác như vậy, mặc dù đã bắt được hung thủ, nhưng giao lộ mà Tiểu Ngọc đã đi qua, con hẻm nơi anh ấy từng dừng chân vào đêm hôm đó, đã trở thành một ký ức đau đớn không thể xóa bỏ trong lòng anh ấy.

Tôi không biết phải làm thế nào để khuyên bảo anh Thắng, bồn tắm màu đỏ đầy máu và mùi tanh cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi không chỉ một lần.

Bản đồ trong đầu tôi được ghép lại với nhau từ hiện trường của một vụ gϊếŧ người. Lúc trước, khi chưa có phần mềm định vị, mọi người thông báo nơi xảy ra vụ việc, chỉ cần nói " chỉ cách 200 mét từ hiện trường nơi XXX bị gϊếŧ" là họ liền hiểu nhau.

Nhưng trong mắt của anh Thắng, người đang làm công việc điều tra, điều anh ấy cảm thấy chưa bao giờ là nơi ở cuối cùng của thi thể, mà là nơi mà tên tội phạm và nạn nhân đã gặp nhau lần đầu tiên - đó là nơi bắt đầu của mọi bi kịch.

Một ngày nọ, anh Thắng đột nhiên nói với tôi rằng, trong hai hoặc ba năm sau khi vụ việc xảy ra, mỗi khi anh ấy đi qua giao lộ nơi Tiểu Ngọc và Từ Quốc Xương gặp nhau, anh ấy đều dừng lại, mở cửa kính xe, nhìn xung quanh một cách không có mục đích, chỗ đó dường như có một cô gái nhỏ đang chờ đợi sự giải cứu của anh ấy.