Phần 2 - Chương 3: Khoảnh khắc kinh hoàng nhất trong khi hành nghề của pháp y: Gặp người quen tại hiện trường án mạng

03.

Phòng giải phẫu sáng đèn, tiếng quạt hút ầm ầm phá tan sự tĩnh lặng của đêm xuân. Đối mặt với ba túi thi thể màu vàng trên sàn, tôi sợ trong lòng pháp y Trương cảm thấy khó chịu nên chủ động nhận nhiệm vụ khám nghiệm tử thi sơ bộ.

Pháp y Trương không nói không rằng chỉ khoát tay, ý bảo vẫn nên để anh ta làm.

Tôi biết anh ta không muốn tin kẻ sát nhân chính là Trần Vũ. Hơn nữa, còn chưa có kết quả nhận dạng chữ viết, bây giờ vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận.

Pháp y Trương chăm chú nhìn Trần Vũ đang nằm trên bàn giải phẫu hơn hai phút, chậm chạp không xuống tay. Pháp y Trương bỗng thở dài: “Ban đầu tôi còn cảm thấy ông ta quá phiền nhưng không ngờ ông ta lại ra đi như thế này.”

Dưới góc nhìn của pháp y Trương, Trần Vũ là một người rất cứng đầu và chăm chỉ.

Vào một mùa hè, pháp y Trương đang bận ở phòng khám pháp y thì Trần Vũ vội vàng chạy vào: "Pháp y Trương, mau sang mà xem, có một đám côn đồ đang quậy kìa.”

Pháp y Trương nhanh chóng bỏ công việc trong tay xuống rồi chạy vào phòng khám cùng Trần Vũ.

Ba thanh niên tóc vàng xăm trổ đang đánh nhau với một vị bác sĩ, hiển nhiên là vị bác sĩ kia phải chịu thiệt, hai người bảo vệ đang đứng bên cạnh cũng không biết phải làm sao.

“Dừng tay, tôi đến từ đồn cảnh sát đây!” Pháp y Trương hét lên.

Ba thanh niên buông vị bác sĩ kia ra, họ nhìn chằm chằm pháp y Trương vài giây, có lẽ thấy thân hình cường tráng, có khí thế liền nói vài câu hung tợn rồi chạy biến.

Sau sự việc này, Trần Vũ khen pháp y Trương không dứt miệng, mỗi lần có ẩu đả tranh cãi Trần Vũ đều sẽ vọt sang phòng khám bên cạnh tìm pháp y Trương đến giải quyết giúp.

“Tôi đã nói bóng nói gió với Trần Vũ rất nhiều lần là gặp rắc rối thì gọi 110 nhưng ông ta cứ đến tìm tôi.” Pháp y Trương có chút bất đắc dĩ.

Trần Vũ nhận định, pháp y Trương hữu dụng hơn đồn công an, người khác nói gì cũng không lọt tai.

Còn có một đêm, 120 chở một người bị thương do ngã từ trên cao xuống đến, cấp cứu hơn một giờ nhưng cuối cùng bệnh nhân vẫn chết. May mà gia đình của người chết hiểu đạo lý, không khóc không nháo cũng không bắt đền, chỉ muốn xử lý thi thể càng sớm càng tốt.

Lúc này, các bác sĩ và y tá mới thở phào nhẹ nhõm nhưng Trần Vũ lại lập tức lấy điện thoại ra gọi cho pháp y Trương: "Trên người người chết có rất nhiều vết thương, tôi nghi là anh ta bị ai đó hại chết."

Pháp y Trương vội vã chạy từ nhà đến bệnh viện ra, Trần Vũ chỉ vào một vết thương trên cơ thể người chết, nói: "Đây có thể là bị người ta đánh vào, hung khí có lẽ là một cây gậy sắt.”

Pháp y Trương nhìn sơ qua bên ngoài của thi thể, không giống vết thương do bị gϊếŧ để lại nhưng Trần Vũ vẫn khăng khăng khẳng định có dấu vết bị đánh. Để xem xét kỹ hơn, pháp y Trương vẫn để Trần Vũ báo cảnh sát.

Cảnh sát tiến hành khám nghiệm hiện trường ở tòa nhà người chết ngã xuống, cũng thu được video giám sát, cuối cùng đã loại trừ khả năng đây là vụ án gϊếŧ người.

Không phải án mạng là một chuyện tốt nhưng gia đình người chết không tiếp tục điều tra nữa. Bọn họ chỉ thẳng vào mặt Trần Vũ và pháp y Trương mà mắng: “Các người lo chuyện bao đồng! Gây rắc rối cho người khác!”

Pháp y Trương bị người nhà bệnh nhân mắng đến đỏ mặt nhưng Trần Vũ vẫn khăng khăng cho rằng bản thân đúng.

Bây giờ Trần Vũ không thể cố chấp như thế nữa rồi. Bụng của ông ta hóp lại, chỉ cần nhìn bề ngoài cũng có thể đếm được bao nhiêu cái xương ngực, bao nhiêu cái xương sườn và bao nhiêu cái xương đòn.

Chúng tôi nhận ra cơ thể của ông ta không có vấn đề gì lớn, ngoại trừ việc tim và màng tim bị dính vào nhau.

“Trái tim của ông ta có vấn đề.” Pháp y Trương có chút kinh ngạc.

Trần Vũ chuyên về mảng phẫu thuật tim nhưng ông ta lại không thể tự chữa cho chính mình.