Phần 4 - Chương 7: Ba lần bắt chuyện không thành công, người hàng xóm nam trốn dưới gầm giường trong phòng trọ của cô gái

Tám.

Các pháp y không cần phải bôn ba khắp nơi như các điều tra viên, “hiện trường” mới chính là chiến trường của tôi.

Vào ngày thứ ba sau khi vụ án xảy ra, tôi quyết định quay lại hiện trường một lần nữa. Mặc dù sức chịu đựng của tôi kém, nhưng bộ não và đôi mắt của tôi vẫn có thể có ích.

Tôi gỡ dây cảnh báo quấn quanh cánh cửa xuống, mở cửa phòng ra một lần nữa. Thi thể đã được đưa đi nên hiện trường xảy ra án mạng chỉ còn lại vết máu, nhiều vật dụng đã bị lật ngã để kiểm tra, cả căn phòng nhỏ bừa bộn ngổn ngang.

Khi tôi kiểm tra lại đồ dùng trong nhà một lần nữa, một chiếc máy tính xách tay trong ngăn kéo đã hấp dẫn được sự chú ý của tôi.

Ngoài những hạng mục đơn giản, nó còn có một mục tổng hợp chi tiêu hàng ngày - nạn nhân có thói quen viết những khoản chi tiêu vào file riêng.

Ghi nhớ chi tiêu cũng không có gì khác lạ, nhưng đập vào mắt tôi là một dòng chữ kỳ lạ. Dòng ghi chép cuối cùng trong máy tính xách tay, ngày tháng được ấn định chính là vào ngày xảy ra án mạng: Một túi lê, 16,8 tệ.

Tôi rất quen thuộc với hiện trường này, nhưng không có chút ấn tượng gì với túi lê đó, tôi lục trong thùng rác rất lâu nhưng bên trong rỗng tuếch, không có bất kỳ một hạt lê hay thức ăn thừa nào.

Vậy thì túi lê đó đã đi đâu?

Khi câu hỏi này bật lên trong đầu, tôi có thể cảm nhận được máu trên toàn thân đang dồn hết lên trên não, cơ thể tôi khẽ run lên vì phấn khích, đó là tuyến thượng thận đang cấp tốc bài tiết.

Thứ khiến tôi hưng phấn hơn còn nằm ở phía sau.

Vị trí mà thi thể của cô gái nằm hôm trước, giờ chỉ còn lại một lớp máu đỏ sẫm dày, thi thể đã được đưa đi khiến các vết máu xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi cầm đèn pin, ngồi xổm xuống, cẩn thận phân biệt các vết bụi trên mặt đất, sàn nhà cuối chân giường vốn dĩ bị thi thể che mất, có chút khác thường.

Tôi cúi đầu, cố gắng áp người xuống sàn càng sát càng tốt, nhìn về phía cuối giường—

Ánh sáng của đèn pin cầm tay thăm dò bóng tối dưới gầm giường, nghiêng theo chiếu rọi dưới sàn nhà, một vết bụi lớn hình người bất ngờ xuất hiện.

Tôi chào hỏi cảnh sát mặc thường phục, sau đó cùng nhau chung sức dời chiếc giường sắt ra, hình ảnh dưới gầm giường từ từ hiện ra trước mắt chúng tôi - đó đúng là dấu vết của một người trưởng thành, có ai đó đã từng ẩn nấp dưới gầm giường trong một thời gian dài!

Trước khi cô gái quay về nhà, kẻ sát nhân đã trốn dưới gầm giường, hắn ta đợi thời điểm thích hợp rồi bò ra ngoài gϊếŧ chết nạn nhân. Sở dĩ hắn ta đợi lâu như vậy là vì đêm đó có một tình huống đặc biệt: Cô gái không đi một mình, mà còn dẫn theo Lưu Sâm.

Ngay lúc đó trong căn phòng này có ba người. Hai người ở trên giường, một người ở dưới gầm giường.

Tôi nói với anh Thắng về những manh mối mới mà tôi tìm thấy ở hiện trường.

Sau khi mạnh dạn đưa ra những suy đoán này, bước tiếp theo cần xác minh cẩn thận hơn: Hung thủ vào phòng của cô gái bằng cách nào?

Tôi nhớ đến bộ chìa khóa của bà chủ nhà. Khi tôi gọi điện cho bà ta, bà ta vừa mới chìm vào giấc ngủ, bị điện thoại của tôi đánh thức, bà ta trả lời với giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

"Mỗi phòng đều chỉ có một chìa khóa thôi, không có cái dự phòng đâu!"

Dưới sự truy hỏi của tôi, bà ta trả lời vô cùng khẳng định, nhưng tôi lại tin tưởng vào điều tôi nhìn thấy tận mắt hơn.

Tôi lôi bức ảnh chùm chìa khóa của bà chủ nhà mà tôi đã chụp vào thời điểm đó ra.

Đó là một chùm chìa khóa lớn với các thẻ nhỏ, mỗi chiếc có số phòng được dán trên đó. 203 là phòng của cô gái, trên tấm thẻ tương ứng có vết xước vẫn còn rất mới, đó là dấu vết do chìa khóa để lại.

Từ trước đến nay bằng chứng đều không biết nói dối, nhất định là có ai đó đã lấy trộm chìa khóa dự phòng! Nếu không phải là bà chủ nhà, vậy thì những người có điều kiện để lấy trộm chìa khóa chỉ còn lại những cư dân sống trong tòa nhà này.

Bây giờ cách ngày xảy ra án mạng cũng không lâu. Chắc hẳn hung thủ còn để lại những bằng chứng và manh môi, chẳng hạn như quần áo mặc khi gây án, hung khí gϊếŧ người, vân vân, nói không chừng vẫn còn ở trong một căn phòng nào đó.

Tôi đứng trong căn nhà trọ, đột nhiên phát hiện ra rằng sau bao nhiêu ngày, kẻ sát nhân có lẽ đang ở ngay bên cạnh tôi.