Phần 5 - Chương 9: Học sinh mất tích trên đường trở về nhà, lưỡi dao làm bếp trong nhà thầy giáo bị cong

09.

Giang Quốc Sinh cũng không thể viện cớ được nữa rồi.

Trên chiếc xe buýt ngày hôm ấy, Lý Tiểu Lâm tình cờ gặp Giang Quốc Sinh uống rượu say. Giang Quốc Sinh nói rằng đã nhờ Tiểu Lâm giúp thử giày một chút, Tiểu Lâm đồng ý, cùng hắn ta xuống xe rồi đi đến cửa hàng một lát.

Mua giày xong, Giang Quốc Sinh lại nói rằng mình có mua một căn phòng cạnh trường học, mời Tiểu Lâm cùng về trường cũ với hắn ta xem một chút, tiện thể vào nhà ngồi.

"Khi ấy, con bé có do dự một lúc, cuối cùng vẫn cùng tôi quay về nhà, con bé rất tin tưởng tôi." Giang Quốc Sinh nhớ lại.

Lúc Lý Tiểu Lâm đến nhà của thầy giáo, cô bé ăn qua loa chút ít rồi nói rằng muốn về nhà. Giang Quốc Sinh bắt đầu động tay động chân với Lý Tiểu Lâm: "Con bé thiệt không biết nghe lời, còn cào tôi, khiến tôi rất tức giận."

Giang Quốc Sinh kéo Lý Tiểu Lâm lên giường rồi giở trò đồϊ ҍạϊ với cô bé. Tiểu Lâm cố gắng phản kháng lại, Giang Quốc Sinh khống chế cô bé một cách thô bạo, dẫn đến việc vùng da ở tay chân cô bé bị chảy máu.

Sau đó, Giang Quốc Sinh muốn vỗ về Tiểu Lâm, nhưng điều khiến hắn ta không thể tha thứ là khi Lý Tiểu Lâm khóc toáng lên cầu cứu. Sợ sự việc bị bại lộ, Giang Quốc Sinh quỳ đầu gối trái lên giường, đầu gối phải thì tì vào bộ ngực của Lý Tiểu Lâm, lấy chiếc gối nằm ở trên giường nhấn miệng mũi của Lý Tiểu Lâm lại.

Giang Quốc Sinh dùng hết sức bình sinh khiến chiếc xương sườn thứ ba nằm ở bên phải của cô bé bị gãy, cùng lúc đấy, bắp thịt bắt đầu chảy máu. Càng lúc, cô bé càng hô hấp một cách khó khăn hơn, giữa các thùy phổi phải xuất hiện một vài nốt xuất huyết và chấm xuất huyết.

Không bao lâu, Tiểu Lâm đã chết ngạt. Giang Quốc Sinh nói, Tiểu Lâm "nằm trên giường như đang say giấc, dường như đã rơi nước mắt."

Sau khi gϊếŧ Tiểu Lâm xong, Giang Quốc Sinh khóa cửa nhà lại rồi rời khỏi, đi đến KTV gào thét cho đến nửa đêm. Lúc này, Tiểu Lâm vẫn còn đang nằm ngửa ở trên giường, các đốm thi dần dần hình thành trên lưng.

Về đến chỗ ở, Giang Quốc Sinh phát hiện mắt của Tiểu Lâm vẫn mở to, hắn ta dùng tay vuốt xuống để mí mắt khép lại. Sau đó, hắn ta kéo thi thể vào trong nhà vệ sinh, tay hắn ta lật giở cuốn "giải phẫu cơ thể người" mà mình đã tìm thấy ở chợ trời, bắt đầu cắt thi thể.

Con dao làm bếp chém vào vị trí xương bả vai, cánh tay của Tiểu Lâm rời khỏi cơ thể. Khi con dao làm bếp bị cong lưỡi rồi, Giang Quốc Sinh lại tìm một chiếc rìu, nỗ lực chém vào đầu của Lý Tiểu Lâm.

Giang Quốc Sinh chém xuống bằng hết sức mình. Một nhát chém dọc ở giữa xương trán, một nhát chém nghiêng ở bên trái xương đỉnh đầu, lại thêm một nhát chém dọc vào xương chẩm.

Máu huyết và những mảnh thi thể nhỏ vụn cùng những mẩu xương bắn tung tóe khắp mọi nơi, khiến tường nhà vệ sinh lưu lại vết máu, ở bên dưới bồn rửa tay cũng lưu lại một chút bộ phận cơ thể.

Giang Quốc Sinh không hề dừng tay lại. Hắn ta tiếp tục cắt đầu và tay chân của Tiểu Lâm, vứt vào một chiếc nồi nhôm rồi nấu lên. Hắn ta không muốn mọi người nhận ra được đó là Tiểu Lâm, tưởng rằng chỉ cần phá hủy dấu vân tay và khuôn mặt của cô bé thì hắn ta đã có thể chạy thoát khỏi tội ác.

Ngày hôm đó, trong một khu dân cư cách khuôn viên trường cấp hai chỉ một trăm mét, xương sọ và chân tay của Tiểu Lâm đã hoàn toàn bị hóa thành xương cốt trắng. Sau đó, Giang Quốc Sinh phân những mảnh thi thể vào trong những chiếc bao tải và bao nhựa để chuẩn bị đi vứt xác.

Mỗi khi hắn ta rời khỏi căn hộ ba phòng ngủ của mình nơi hắn ta sống một mình, hắn ta lái một chiếc xe tải van hoặc xe hơi điện. Hắn ta vứt phần mình và tứ chi của Tiểu Lâm tại một hồ chứa nước được bao quanh bởi cánh rừng và đồng ruộng cách đó mười hai ki lô mét. Xương sọ và tay chân thì được vứt ở một cái hồ cách đó mười ki lô mét.

Giang Quốc Sinh chính thức bị bắt vì có liên quan đến việc cố ý gϊếŧ người và cưỡиɠ ɧϊếp. Những người anh em ở đội cảnh sát hình sự đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể ăn nói với ba mẹ của Tiểu Lâm được rồi. Mặc dù bên cảnh sát đã kết án, nhưng Giang Quốc Sinh vẫn không chịu thành thật nhận tội, hắn ta vẫn mơ tưởng đến việc có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

Tôi là một pháp y, chỉ tin tưởng vào chứng cứ. Nhưng cái hôm Giang Quốc Sinh bị áp tải để xác nhận hiện trường, khi nhìn thấy Giang Quốc Sinh bị dân chúng phẫn nộ trách mắng, khuôn mặt trắng bệch của hắn ta rõ ràng là đã ửng hồng lên, tôi biết ngay rằng hắn ta chính là hung thủ.