Chương 16

Hướng Vi bị Trần Việt lôi kéo đến mức không còn lời nào để nói, mất một lúc lâu sau cô mới hồi hồn, đen mặt hỏi:

“Này, bạn học, hình như cậu lo lắng quá nhiều rồi. Mặc kệ sau này cậu lớn lên thành kiểu người gì thì tôi tuyệt nhiên cũng sẽ không theo đuổi cậu.”

Người bình thường bị nói thẳng mặt như vậy đã sớm thức thời mà rời đi.

Nhưng mà Trần Việt lại không phải là người bình thường. Cậu ta không hề có cảm giác xấu hổ mà ngược lại càng thêm cố chấp.

“Tại sao cô có thể khẳng định như vậy?” Cậu ta đẩy đẩy gọng kính đen trên sống mũi. “Không lẽ cô có bạn trai rồi?”

Hướng Vi: “…… Không có.”

Trần Việt: “Hay là cô đang yêu thầm người nào?”

Hướng Vi ngẩn người, không trả lời được.

Quần chúng đang vây xem xung quanh đã sớm bị Trần Việt làm cho kinh ngạc đến trợn tròn mắt, có vài người tình nguyện muốn ra trận giải quyết giúp Hướng đại mỹ nữ cái kẻ phiền phức này nhưng lại bị ánh mắt của Giang Thành ngăn lại.

Mọi người ngay lập tức ngầm hiểu với nhau.

Đại ca muốn nghe đáp án của đội sổ mà.

Không biết đội sổ sẽ trả lời như thế nào?

Aizzz, thực sự là rất tò mò nha.

Cả đám người đang vây quanh ở cửa chờ mãi, càng chờ thì tinh thần bát quái trong lòng càng hừng hực cháy, mười mấy đôi mắt tràn đầy sự chờ mong nhìn chằm chằm Hướng Vi.

Hướng Vi thực sự bị Trần Việt hỏi khó, trước mắt bao nhiêu bạn bè như vậy, kể cả cô có yêu thầm ai cũng không thể nào nói ra được. Huống chi…

“Tôi…” Hướng Vi vừa mới mở miệng thì bị một bàn tay chạm lên vai cô.

Quay đầu nhìn lại, thì ra là Giang Thành.

“Em không cần phải trả lời cậu ta.” Giang Thành bình tĩnh nói.

Một câu nói trấn an lòng của Hướng Vi.

Quần chúng đang vây xem lại thất vọng không thôi.

Chỉ một chút xíu nữa là nghe được rồi, đại ca tại sao lại đi ngắt lời cô ấy chứ?

Hay là đại ca sợ nghe thấy đáp án?

Cũng đúng, nếu như đội sổ nói không có thích ai cả thì quá mức đả kích rồi. Tốt nhất không nên nghe vẫn hơn.

Hướng Vi không biết suy nghĩ của Giang Thành, chỉ cảm thấy cậu ấy giúp mình giải vây, trong lòng cảm kích.

Cảm ơn. Cô dùng ánh mắt để biểu lộ lòng biết ơn vô vàn của mình.

Giang Thành hơi gật đầu: “Đi làm việc của em đi, ở đây để cho tôi lo.” Nói xong, bàn tay cậu còn vỗ vỗ nhẹ vai cô như muốn trấn an.

Hướng Vi yên lặng gật đầu, cô phát hiện cảm giác trở thành bạn bè với Giang Thành hình như có một chút vui vẻ. Khẽ mỉm cười, cô quay người trở vào phòng học. Trong lúc xoay người, cô nghe thấy Giang Thành nghiêm túc nói:

“Cậu cảm thấy người như cô ấy, một cô gái xinh đẹp lại thông minh như vậy, phải tự đi theo đuổi nam sinh sao?”

“……”

Hướng Vi: 囧.

Không chỉ xinh đẹp, Giang Thành còn khen cô thông minh?

Quần chúng đang vây xem còn cảm thấy shock nặng nề hơn.

Bàn về trợn mắt nói dối, quả nhiên Thành ca thực sự đáng nể phục mà.

Dù sao mặc kệ đội sổ làm cái gì, trong mắt Thành ca đều là đáng yêu, ngoan ngoãn, dễ thương.

Trần Việt hiển nhiên không ngờ được Hướng Vi lại là một mỹ nữ thông minh, nghi ngờ nhìn bóng dáng của cô mà thì thầm:

“Này, nhìn qua cô ta hình như không quá thông minh cho lắm…”

Hướng Vi: “…” Trên đời này có người nào ghi số IQ trên mặt không?

Thật là nghe không nổi nữa.



Hướng Vi lắc đầu, tiếp tục trở về chỗ ngồi.

Mọi người đang vây xem cũng nghe không nổi, nhưng mà họ không cùng suy nghĩ với Hướng Vi, Hướng Vi có thể dùng chiêu “mắt không thấy tâm không phiền”, nhưng bọn họ thì có thể đem đồ ngốc này trực tiếp ném về trường cấp ba bên cạnh được không?

Cái gì gọi là “Nhìn qua hình như không quá thông minh cho lắm”?????

Đội sổ của bọn họ rõ ràng là một người thâm tàng bất lộ, trí tuệ hàm súc có được không hả hả hả???

Đúng thế, chúng ta phải bảo vệ đội sổ của chúng ta, nhất quyết không cho người ngoài nói nửa câu không phải.

“Này, cậu là muốn kiếm chuyện đấy à? Hướng Vi lớp chúng tôi là tấm gương học tập do chính chủ nhiệm lớp khen tặng, như thế nào gọi là nhìn qua không thông minh? Cậu tưởng cậu trông thông minh lắm chắc???” Có một nam sinh trực tiếp hỏi ngược lại.

Những người khác cũng xắn tay áo, chuẩn bị nhập cuộc.

Giang Thành bình tĩnh nhìn Trần Việt, không nói lời nào. Xem ra cậu cũng ngầm đồng ý với lời nói của mọi người.

Trần Việt bị một đám người hùng hùng hổ hổ dọa sợ đến mức lùi về sau hai bước, tay vịn cửa sổ mới có thể đứng vững, giọng nói tràn đầy sự nơm nớp lo sợ.

“Hóa ra… hóa ra cô ấy lại ưu tú như vậy. Vậy thì… vậy thì tôi suy xét một chút chuyện theo đuổi cô ấy…”

Mọi người: “..” Này, con mẹ nó chứ thứ thần kinh này từ đâu chạy đến vậy?

Đội sổ của chúng ta là người mà cậu muốn theo đuổi là có thể theo đuổi à?

Không nhìn thấy đại ca của bọn này xoắn xuýt nửa ngày mà còn không bằng một quyển sách trong lòng cô ấy sao?

Đúng là mặt dày siêu cấp vũ trụ.

Mọi người đồng loạt trợn to mắt.

Giang Thành vẫn đứng yên tại chỗ như cũ, đôi mắt híp lại nhàn nhạt liếc Trần Việt, khẽ hừ một tiếng rồi chậm rãi hỏi:

“Cậu cảm thấy, giữa tôi với cậu, ai có phần thắng lớn hơn?”

Một câu nói liền đem suy nghĩ trong lòng Trần Việt đập nát.

Đến tận lúc này, Trần Việt cuối cùng cũng hiểu vì sao đám nam sinh này lại tỏ thái độ thù địch với cậu như vậy.

“Xin lỗi, tôi không biết cậu với cô ấy….” Trần Việt định nói không biết cậu với cô ấy là một đôi, nhưng lời nói đến miệng thì chợt nhớ ra Hướng Vi vừa nói cô ấy không có bạn trai, liền chân thành sửa lời: “Chúc may mắn. Hẹn gặp lại.”

Nói xong liền vội vã quay người rời đi.

Mọi người: “…” Phong cách này thật đúng là một kẻ không bình thường.

Trần Việt vừa rời đi, cả đám quần chúng xúm lại hóng chuyện cũng tản ra.

Giang Thành nói với Nguyên Dã: “Cậu đi tìm hiểu xem Dư Thanh Dao kia muốn làm trò quỷ gì?”

Nguyên Dã: “Cậu nghi ngờ Trần Việt do Dư Thanh Dao xúi giục à?”

Giang Thành: “Không phải nghi ngờ.” Người biết cả Trần Việt và Hướng Vi, lại có động cơ nhất chỉ có mỗi Dư Thanh Dao, không còn ai khác nữa.

Ở bên kia, Hướng Vi cũng mới từ trong miệng của Tần Khả Viện biết được Trần Việt là bạn trai cũ của Dư Thanh Dao.

Chuyện này làm cô kinh ngạc không thôi.

Đời trước đến tận lúc chết đi cô cũng không hề biết Dư Thanh Dao có bạn trai, nói gì đến chuyện gặp mặt Trần Việt.

Tại sao đời này tự nhiên lại bị Trần Việt tìm đến cửa?

Sau khi sống lại, ngoại trừ việc cô có quan hệ tốt hơn một xíu xiu với Giang Thành thì cũng không làm lệch khỏi quỹ đạo bất cứ chuyện gì, tại sao lại có thay đổi lớn như vậy chứ?

Đầu tiên là chuyện Dư Thanh Dao chuyển trường.

Đúng rồi.

Những thay đổi này đều bắt đầu từ khi Dư Thanh Dao chuyển tới trường trung học Nam Thành I.

Nếu như Dư Thanh Dao không chuyển trường thì sẽ không có lý do đi chiếm phòng ngủ của cô, Hướng Minh Cường cũng sẽ không giúp cô trang trí bàn học với đèn bàn. Mà Trần Việt này nếu là bạn trai cũ của Dư Thanh Dao thì chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan đến Dư Thanh Dao.

Khoan đã, Trần Việt hình như có nói có “người nào đó” nói sau này cậu ta sẽ cưới cô làm vợ.

Hay người nào đó này chính là Dư Thanh Dao?

Nhưng tại sao Dư Thanh Dao lại muốn làm như vậy?



Hướng Vi nghĩ mãi cũng không hiểu.

Nhị Hắc: “Đứa em gái không cùng cha cùng mẹ kia của cô trăm phần trăm là muốn phá nhân duyên của cô.” Hừ hừ, muốn làm tiểu tam xen giữa Nhị Vi và chủ nhân nhà ta sao? Không có cửa đâu.

Hướng Vi: “Tao mới học cấp ba mà, làm gì có nhân duyên mà để bị phá hư chứ?”

Nhị Hắc: “…” Đúng đúng đúng, cô chỉ một học sinh cấp ba cuồng học hành, học tập mới là tình yêu đích thực của đời cô, tất cả những cái khác đều là mây bay thôi.

Nhị Hắc trong lòng âm thầm khinh bỉ nhưng lười nói ra: “Tóm lại là cô ta chắc chắn có ý đồ không tốt. Tốt nhất cô nên lưu ý một chút, đừng có để cô ta tính kế.”

Một câu nói thành công thức tỉnh Hướng Vi.

Không sai. Tuy rằng đời này có thay đổi tốt hơn đời trước, cũng có nhiều biến hóa khác, nhưng có một thứ vĩnh viễn không thay đổi.

Chính là ý đồ xấu xa của mẹ con Dư Lệ và Dư Thanh Dao.

Nhị Hắc nói làm cho Hướng Vi ngây người nhưng cũng nhận ra nhiều điều, cô liền nghĩ mọi chuyện lại thật cẩn thận.

Sau khi cô sống lại một lòng chỉ muốn nâng cao thành tích học tập, nhưng cô đã quên đời trước điểm mấu chốt làm cô chết thảm không phải vì thành tích quá kém mà là do Dư Lệ và Dư Thanh Dao hãm hại.

Nếu không đánh một đòn phủ đầu, nếu hai mẹ con nhà kia biết kế hoạch nâng cao thành tích học tập của cô thì vẫn có thể bị hại thêm lần nữa. Dù sao thì Hướng Minh Cường đối với Dư Lệ vẫn là nói gì nghe nấy.

Hướng Vi rất nhanh nghĩ ra một biện pháp tốt.

“Nhị Hắc, chờ tối nay về nha, tao sẽ giả vờ đi hỏi bài Dư Thanh Dao, mày giúp tao hỏi đám bút của Dư Thanh Dao xem tụi nó có biết chuyện gì không nhé.”

Tối nay Hướng Minh Cường ở nhà, mà Dư Thanh Dao với Dư Lệ trước mặt Hướng Minh Cường luôn tỏ vẻ quan tâm săn sóc cô, chỉ cần cô làm trò trước mặt ông ấy rằng muốn nhờ Dư Thanh Dao chỉ bài, chắc chắn cô ta sẽ không từ chối.

Nhị Hắc thấy Hướng Vi chủ động muốn ra trận, trong lòng kích động như muốn rơi nước mắt.

Thật không dễ dàng mà, Nhị Vi ngây thơ trong sang cuối cùng cũng muốn vùng lên.

Nhị Hắc: “Giúp cô tìm hiểu thì không có vấn đề gì, nhưng mà ta có một yêu cầu nho nhỏ.”

Vừa nghe đến hai từ “yêu cầu”, trong lòng Hướng Vi cảm thấy run rẩy.

Nhớ tới lần yêu cầu “máu me” lần trước, cô không vội vã đồng ý mà cố gắng ổn định lòng đang run rẩy của chính mình mà hỏi lại: “Yêu cầu nhỏ là cái gì?”

Nhị Hắc: “Sắp đến ngày lễ độc thân rồi, ta không muốn chủ nhân nhà ta trải qua trong cô đơn nên cô đến làm bạn với cậu ta một ngày đi.”

“……”

Yêu cầu này mà gọi là nho nhỏ ấy hả?

Hướng Vi cảm thấy có một dự cảm không lành: “Mày bảo làm bạn một ngày là ý gì vậy?”

Nhị Hắc: “24 giờ như hình với bóng.”

24 giờ?

Như hình với bóng?

Mày nói ra lời có từng nghĩ ngợi qua chưa vậy?

Hướng Vi cảm thấy cô rơi vào hố sâu tuyệt vọng: “Loại yêu cầu này thực sự không phải do người nghĩ ra mà.”

Nhị Hắc: “Ta vốn không phải con người mà.”

“……”

Tự nhiên lại đi dỗi hờn với một cái bút -_- Cô làm người quá mức thất bại rồi.

Hướng Vi đỡ trán: “Yêu cầu này của mày quá mức phi lý rồi. Mày thử nghĩ xem, Giang Thành dù sao cũng phải đi tắm đi vệ sinh, không lẽ lúc cậu ta đi tắm thì tao cũng phải mò lại gần? Cả lúc ngủ nữa, không lẽ tao đi ngủ chung với cậu ta?”

Bingo~ Trong lòng Nhị Hắc như nở hoa, đúng ý nó chính là như thế đấy, thật là trẻ nhỏ dễ dạy mà.

Trong lòng Nhị Hắc lén vỗ tay tán thưởng cho Vi Vi “thông minh tuyệt đỉnh”, nhưng trên mặt nó lại là một vẻ không sao cả: “Cô vui là được. Dù sao thì ta cũng chỉ là một cái bút thôi, ngăn không được cô vươn ma trảo về phía chủ nhân nhà ta, thôi thì tùy cô muốn làm gì thì làm.”

Giọng nói của nó phải nói là cực kỳ thô bỉ.

Hướng Vi: “………………”

Ha ha.

Hay là để cô chấm dứt cuộc sống làm yêu tinh của nó rồi cả hai lại thảo luận nên làm gì tiếp có được không?