Chương 24

Trong phút chốc, Hướng Vi hóa đá tại chỗ, trên đầu quạ đen bay vòng vòng…

A a a a a~~~~

Giang Thành tỉnh rồi.

Làm sao bây giờ?

Làm sao để giải thích được tình hình trước mắt đây?

Nói là cô chỉ muốn giúp cậu ấy đuổi muỗi, cậu ấy có tin không?

Hoặc là dứt khoát ra vẻ chỉ vô tình lướt qua trán cậu ấy, giả vờ không có chuyện gì?

Hướng Vi cứng đờ giữa không trung, xấu hổ đến mức đầu muốn bốc khói.

Không chỉ có Hướng Vi, Nhị Hắc cũng nhanh chóng biến thành một tiểu yêu tinh than nướng, gào rú trong lòng.

Chủ nhân, đang êm đẹp tự nhiên trợn mắt lên làm gì? Làm cái gì hả?

Đây là làm thất bại âm mưu của nó trong gang tấc mà.

Để lỡ cơ hội lần này phải đợi thêm tám trăm năm nữa cậu có biết không hả???

Cậu không xứng đáng với giải Oscar!!!!!



Một người một bút chìm sâu vào tuyệt vọng, trong lúc cả hai không biết phải làm gì thì người trên sô pha lại bỗng nhiên nhắm mắt lại.

Hả?

Chuyện này là sao đây?

Hướng Vi ngơ ngác.

Nhị Hắc kích động, xúi giục nói: “Nhanh chóng lại gần hôn đi.”

Đại não Hướng Vi còn đang trên tàu lượn siêu tốc, chưa kịp phục hồi tinh thần: “Nhưng mà Giang Thành….”

Nhị Hắc: “Cậu ta đó là hồi quang phản chiếu. Không cần quan tâm.”

Hướng Vi: “……”

Hồi quang phản chiếu??? Tiểu yêu tinh Nhị Hắc này thật bậy bạ quá rồi.

Tuy rằng cô không biết vì sao Giang Thành lại tự nhiên mở mắt rồi nhắm lại, nhưng dũng khí của Hướng Vi đã bay biến đâu mất hết. Cô xoay người, dựa lưng vào sô pha, ngồi bệt xuống thảm cạnh sô pha, đôi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nóng rát.

Nhị Hắc thấy Hướng Vi muốn từ bỏ, thiếu chút nữa phun máu, đang muốn lại đẩy cô thì bỗng nhiên thấy chủ nhân nhà mình từ từ mở bừng mắt.

Nhị Hắc: “…” Chủ nhân này, cuối cùng là cậu muốn chơi trò gì?

Thực ra Giang Thành không có ý định làm gì cả, ngay từ đầu cậu giả say chỉ vì muốn xem cô gái nhỏ vắt óc tìm mưu kế muốn chuốc say cậu muốn làm gì, mà sau khi về đến nhà, nằm trên sô pha một lúc thì cậu lại ngủ mất. Dù sao thì đêm nay uống không ít rượu, không say là không thể nào.

Nhưng cậu ngủ không sâu, sau khi Hướng Vi quay lại từ phòng bếp, có cảm giác có người đang lại gần bản thân, liền tỉnh dậy, cũng theo bản năng mà mở bừng mắt.

Mà hơi thở thiếu nữ ập vào mặt cậu cũng làm một bản năng khác trong cậu thức tỉnh, thiếu chút nữa là cậu mất khống chế đem cô ấn xuống hôn đắm đuối.

Không muốn nhìn thêm nữa, cậu nhắm mắt lại, mãi mới có thể khôi phục một chút lý trí.

Cô ấy đã rất xấu hổ rồi, không thể lại dọa đến cô ấy nữa.

Huống chi, lỡ may cô ấy không tình nguyện, về sau cậu làm sao đối mặt với cô nữa?

Người này quá mức quan trọng với cậu, thực sự cậu luyến tiếc không muốn miễn cưỡng cô chút nào.

Nhưng mà….

Vừa rồi, cô ấy đang muốn làm gì?

Giang Thành bình tĩnh nhớ lại hình ảnh lúc mở mắt ra, trong mắt lóe sáng, ý cười từ khóe miệng chậm rãi bò dần lên đuôi mày cong cong.

Hóa ra, cô ấy muốn “đánh lén” cậu.

Tuy rằng không thể làm cho Hướng Vi “đánh lén” thành công, trong lòng tràn ngập nuối tiếc, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô ấy chỉ vì muốn “đánh lén” cậu mà mất công như vậy, trong lòng Giang Thành lại ngọt ngào.

Trong lòng vui vẻ một lúc, kỹ thuật diễn của Giang Thành lại có dịp tỏa sáng, cánh tay dài tùy ý đem người đang ngồi dưới đất ôm vào lòng, miệng lẩm bẩm không rõ:

“Nước….”

Bị Giang Thành một tay ôm vào lòng, Hướng Vi ngay lập tức giật mình, không dám thở mạnh, ngây người một hồi lâu mới dám hỏi lại: “Cậu, cậu nói cái gì?”

Phía sau không có ai đáp lại.

Hướng Vi cho rằng tiếng lẩm bẩm hồi nãy lại là “hồi quang phản chiếu”, không có hỏi tiếp, sau đó nhẹ nhàng đem cánh tay trước người nâng qua một bên, xoay người rời khỏi vòng tay cậu.

Lúc này cậu lại lẩm bẩm một tiếng: “Nước…”

Lúc này Hướng Vi đã nghe rõ, cô vội vàng đem ly nước đang để trên bàn trà bên cạnh, thật cẩn thận đưa qua, trong lòng bối rối không biết làm sao để cho cậu ấy uống nước, đang tính đánh thức cậu dậy thì tay run, toàn bộ nước trong ly hắt hết lên mặt Giang Thành.

Nhị Hắc: “…” Thật con mẹ nó tay run.

Hướng Vi ngơ ngác: Tao không phải cố ý mà.

Một ly nước lạnh hắt xuống, dù là say thật cũng phải tỉnh lại.

Giang Thành không thể tiếp tục giả vờ, hàng mi ướt nhẹp khẽ chớp rồi chậm rãi mở ra, nhìn thấy cô gái nhỏ trước mắt còn sững sờ, cậu khẽ cười, trong nụ cười tràn đấy bất đắc dĩ và cưng chiều:

“Lần sau trực tiếp gọi tôi dậy là được. Tôi ngủ không sâu, em gọi một tiếng là có thể tỉnh dậy.”

Nghe lời Giang Thành nói, Hướng Vi lại càng cảm thấy 囧, yếu ớt nói: “Mình vốn muốn cho cậu uống nước….”

“À?” Giang Thành hơi nhíu mày, đáy mắt tràn ngập ý cười, nhẹ nhàng hỏi: “Em muốn cho tôi uống nước như thế nào?”

Giọng nói kia rơi vào tai Nhị Hắc, rõ ràng là đang trêu chọc con gái nhà người ta.

Hướng Vi lại hoàn toàn không có tự giác bị trêu chọc, thành thành thật thật trả lời: “Bóp miệng, rót nước vào.”

Giang Thành: “…” Chuyện này cùng với tưởng tượng của cậu không quá giống nhau.

Tươi cười trên mặt Nhị Hắc cũng cứng đờ trong nháy mắt, tim nó như tan thành từng mảnh trên đất. Nó cảm thấy, thật may mắn là chủ nhân nhà nó không có hỏi thêm là dùng cái gì để cho uống, vì đáp án quá mức rõ ràng rồi.



Trông cậy Nhị Vi có thể dùng miệng mớm nước cho cậu ư?

Kiếp sau đi.

Nhị Hắc bỏ cuộc rồi.

Kết quả, giây tiếp theo nó cực kỳ đau lòng mà nghe chủ nhân nhà mình thật sự hỏi một câu:

“Dùng cái gì để cho tôi uống?”

Nhị Hắc: “…” Chủ nhân này, tại sao cậu phải tự tìm ngược vậy?

Nhị Hắc không cần nghĩ cũng biết câu trả lời của Hướng Vi.

“Cái ly nha.” Nhị Hắc thầm học theo giọng điệu của Hướng Vi, nói thầm trong lòng. Cùng lúc đó, nó cũng nghe thấy cô trả lời chủ nhân nhà nó y như vậy.

Nhị Hắc âm thầm mặc niệm cho chủ nhân nhà nó.

Giang Thành lại hoàn toàn không như dự liệu của Nhị Hắc, không hề có vẻ bị đả kích. Cậu cười cười gật đầu, nói: “Thông minh.”

Nhị Hắc: “……”

Chủ nhân, cậu đang đùa ta đấy à?

Dùng ly uống nước với thông minh có liên quan đến nhau không?

Người đang yêu thực sự quá mức mù quáng rồi.

Bên kia, Hướng Vi mù quáng nào đó bị Giang Thành khen, ngượng ngùng gãi đầu, cười hì hì nói: “Mình cũng chỉ là…. Bỗng nhiên nghĩ ra thôi.”

Nhị Hắc: “……………………”

Xin hỏi, bình thưởng cô lấy cái gì để uống nước?

Chậu rửa mặt à?

Đây là thứ hội thoại thiếu muối gì vậy?

Nhị Hắc không nghe nổi nữa, nhắc nhở Hướng Vi “thông minh đột xuất” nào đó còn có chính sự cần làm:

“Chúc mừng cô, lại thêm một lần gục ngã trước cửa thiên đường.”

Hướng Vi nghe vậy, thầm thở dài một hơi, trong lòng hối hận vừa rồi không nhanh tay một chút. May mắn lúc nãy Giang Thành mở mắt ra chỉ là “hồi quang phản chiếu”, bằng không đêm nay thật ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Nhớ lại cảnh vừa nãy, trong lòng Hướng Vi chột dạ không thôi, cô vội vàng đứng dậy nói: “Để mình đi rót ly nước khác cho cậu.” muốn mượn cớ rời đi.

“Không cần.” Giang Thành cũng đứng dậy: “Tôi tự đi rót được rồi, nhân tiện đổi bộ quần áo khác.”

Hướng Vi lúc này mới ý thức được quần áo Giang Thành vừa rồi cũng bị ly nước làm ướt, vừa áy náy vừa ngoan ngoãn đưa ly nước cho cậu, nói: “Chuyện này… thôi mình đi về trước.”

Giang Thành: “Chờ tôi hai phút. Để tôi đưa em về.”

“Không….” Hướng Vi vừa định từ chối, Giang Thành đã nhanh chóng đi vào phòng ngủ, cũng rất nhanh quay lại, trên người đã đổi một bộ quần áo thun rộng, trong tay cầm nửa ly nước, vừa uống vừa đi ra ngoài.

“Vừa lúc tôi cũng muốn hóng gió cho tỉnh rượu, tiện đường đưa em về.” Giang Thành biết tính Hướng Vi không muốn làm phiền người khác, liền chủ động lấy cớ giúp cô.

Hướng Vi nghe vậy, quả nhiên vui vẻ chấp nhận ý tốt “tiện đường” của Giang Thành.

Tháng 11, Nam Thành đã dần chuyển lạnh, nhiệt độ chênh lệch ngày đêm khá lớn, gió biển thổi vào lạnh thấu xương.

Khi Giang Thành ra ngoài còn thuận tay cầm thêm một cái áo gió dài, phủ thêm vào người Hướng Vi, đem người cô bọc kín, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, đáng yêu giống như một đứa bé.

Giang Thành nhìn đến mức trong lòng ngứa ngáy, không kìm được mà đưa tay xoa xoa đầu cô, rũ mắt dịu dàng hỏi: “Còn lạnh không?”

Hướng Vi ngoan ngoãn lắc đầu, sau đó ngại ngùng mà cười với cậu, đôi mắt long lanh cong cong như vầng trăng.

Nụ cười e lệ ngượng ngùng này làm lòng Giang Thành thêm ngọt ngào, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.

Cả đoạn đường, hai người không nói gì, rất nhanh đã đến đầu ngõ nhà Hướng Vi.

“Nhớ ngủ sớm một chút.” Giang Thành nói, ý bảo cô vào nhà.

Trong lòng Hướng Vi còn nghĩ đến việc hôn chúc ngủ ngon, không cam lòng cứ vậy rời đi, nhưng lại cũng không có dũng khí cưỡng hôn cậu ấy khi đang tỉnh táo, nên cô cứ đứng tại chỗ mà đấu tranh nội tâm, nhìn chằm chằm Nhị Hắc bên cạnh vẫn luôn kêu “nhào đến đi, xông đến đi, chạy đến đi” hơn nửa ngày mới hít sâu một hơi, ôm theo tâm lý chết sớm đầu thai sớm, hỏi Giang Thành:

“Mình có thể… hôn cậu một cái không?”

Người bình tĩnh như Giang Thành cũng bị thỉnh cầu bất ngờ này của cô làm cho ngẩn người.

“Vì sao muốn hôn tôi?” Cậu hỏi.

“Bởi vì…”

Hướng Vi cúi đầu lẩm bẩm, trong lòng vừa xấu hổ vừa lúng túng, ấp úng không trả lời được.

Không thể nói là bị cái bút của cậu ấy dùng lợi lộc dụ dỗ được?

Huống hồ, lời này vào trong tai ai cũng giống như đang nằm mơ giữa ban ngày.

Huống hồ, trao đổi kia của Nhị Hắc, cô cũng xấu hổ không dám nói ra.

Nhưng nếu không trả lời…

Thật vất vả mới đến được một bước này, bỏ cuộc là vô cùng đáng tiếc.

Sớm muộn gì cũng phải làm, không bằng…

Hướng Vi mở to mắt nhìn về phía Giang Thành, trong lòng không ngừng cân nhắc.

Không biết nếu cô nhảy lên thì có thể đυ.ng đến trán của cậu ấy không?

Nhị Hắc: “Hôn miệng thì ta cũng cho qua.”

Hướng Vi: “……” Nói như cô mới là người kiếm lợi ấy.

Trong lòng Hướng Vi còn đang tính toán nên nhảy lên hay không, người trước mặt bỗng nhiên chậm rãi cúi người, đưa khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú lại gần, đáy mắt chứa đầy ý cười, bộ dáng tùy cô muốn làm gì thì làm.

Hướng Vi bị hành động này của Giang Thành làm cho xấu hổ, bất chấp ngại ngùng, cô lập tức hơi nhón chân, dùng môi nhanh chóng chạm nhẹ lên trán cậu.

Mắt Giang Thành hơi híp lại, nụ cười so với sao trời còn rực rỡ hơn.

“Ừm, ngủ ngon.” Hướng Vi đỏ mặt nói, nói xong liền chạy, vài giây sau thì dừng lại, quay đầu nói: “Cậu, cậu đừng hiểu lầm…”

Giang Thành gật đầu, vui vẻ nói: “Tôi biết. Em đơn giản chỉ là vì tôi lớn lên đẹp trai, muốn hôn một cái.”



Hướng Vi 囧.

Thế mà cô còn cảm thấy lý do này không tồi, chỉ là có một chút vô liêm sỉ.

“À… đúng thế….” Hướng Vi cực kỳ vô sỉ mà thuận miệng nói theo.

Giang Thành cười cười: “Ngủ ngon.”

Hướng Vi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhanh chóng bước đi vào sâu trong ngõ nhỏ.

Giang Thành đứng ở bên ngoài một lúc lâu, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng hình bé nhỏ kia, cậu mới lấy điện thoại gửi cho Nguyên Dã một cái bao lì xì.

Bên kia nhanh chóng gửi lại ba tin nhắn:

Nguyên Dã: Cảm ơn chủ nhân.

Nguyên Dã: Làm sao cậu biết mình đang ăn mì gói?

Nguyên Dã: Thuận tiện cho hỏi một câu, tại sao lại gửi bao lì xì cho mình? Có chuyện muốn nhờ?

Giang Thành cong cong khóe miệng, ngón tay thon dài trên bàn phím nhanh chóng gõ chữ, gửi lại một câu:

Người gặp chuyện vui, tâm trạng sảng khoái.

Nguyên Dã nào đó đang ăn mì gói: “….”

Chó độc thân ngồi trong nhà, thức ăn từ trên trời rơi xuống.

Ha ha.

….

Sau khi Hướng Vi về nhà vẫn luôn lo sợ bất an, sau khi tắm rửa xong nằm trên giường mới nhớ tới chuyện hỏi Nhị Hắc.

Hướng Vi: “Khúc mắc của Giang Thành là gì?”

Nhị Hắc lúc này còn đang vui vẻ thay chủ nhân nhà nó, cả đường là một bộ dáng cười như địa chủ được mùa, nghe thấy câu hỏi của Hướng Vi thì ngay lập tức dừng vẻ vui mừng, oán hận nói:

“Khúc mắc của chủ nhân nhà ta… chính là cậu ta thích một người không thích cậu ta.”

Giang Thành có người yêu thích?

Hướng Vi nhớ tới lần trước cắm trại, Giang Thành có nói không có đối tượng thầm mến, trong lòng có chút mất mát.

Hóa ra là cậu ấy không muốn nói với cô.

Cũng đúng, dù sao đấy cũng là chuyện riêng tư.

Hướng Vi cố gắng bỏ qua sự rầu rĩ trong lòng, bực bội nói: “Người khác không thích cậu ta… tao cũng không có cách nào, không giúp được.”

Nhị Hắc rất muốn nói, ngoại trừ cô thì không ai có thể giúp được cậu ta. Nhưng nó lại không muốn thông báo thay chủ nhân nhà mình, dù sao thì lấy logic của Nhị Vi, không ai biết được khi biết rõ ràng mọi chuyện thì cô có thể làm ra chuyện gì?

Lỡ như biến khéo thành vụng, làm hỏng chuyện tốt của chủ nhân thì lại thêm phiền.

Nhưng nếu nó không quạt gió thêm củi vào cái bếp lò Nhị Vi này, lấy EQ của cô, trời mới biết khi nào cô có thể hiểu rõ tình cảm của bản thân.

Aizz, thật là vì đứa con gái ngốc nghếch này mà buồn thúi ruột.

Nhị Hắc vò vò đầu, dụ dỗ nói: “Ai bảo không giúp được? Cô có thể khuyên cậu ta đổi sang thích người khác mà.”

“???” Hướng Vi: “Hình như có cái gì đó không hợp lý cho lắm?”

Nhị Hắc: “Có cái gì không hợp lý? Đời trước, cậu ta vì cô gái kia mà lãng phí thời gian đến hơn ba mươi tuổi, bỏ qua cả thanh xuân, bỏ qua cả hàng nghìn hàng vạn cô gái tốt, nhưng người ta lại không biết tình cảm của cậu ta, đến chết cũng không nói với cậu ta lấy một câu. Chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn đời này cậu ta lại giẫm lên vết xe đổ ấy? Chủ nhân nhà ta tốt với cô như vậy, cô lại báo đáp cậu ta như thế này à? Lương tâm cô không cắn rứt chút nào sao?”

Hướng Vi: “……” Nghe qua thật hợp lý, cô không có cách nào phản bác.

Nhưng mà cô khuyên Giang Thành như thế nào bây giờ?

Không lẽ trực tiếp nói với cậu ấy…

Giang Thành, người cậu thích kia sẽ không thích cậu đâu, mình khuyên cậu nên thích người khác thì hơn.

Hướng Vi: “……”

Thứ lời nói này nói ra chính là muốn ăn đòn.

Nhưng mà không nói gì thì lương tâm của cô cũng không chịu được.

Aizzz, Giang Thành làm người kiêu ngạo như vậy, tại sao lại thích một người không thích cậu ấy chứ?

Nữ sinh kia tại sao lại không thích Giang Thành chứ?

Giang Thành hoàn mỹ như vậy, so với bất kỳ ai cũng đều tốt hơn.

Hướng Vi cảm thấy trong lòng thật muốn nghẹn chết người, không biết vì lý do gì nhưng có một cảm giác khó chịu ở ngay l*иg ngực, làm thế nào cũng không tan đi.

Đại khái là căm phẫn hộ Giang Thành đi.

Hướng Vi nghĩ vậy, cố gắng ngừng suy nghĩ, rầu rầu nói: “Để tao thử xem. Còn cậu ta có nghe tao khuyên không thì tao không chắc.”

Nhị Hắc cười cười không nói gì. Chủ nhân nhà nó chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên.

Nhưng mà…

Chủ nhân à, đừng trách ta lừa cậu.

Gặp một cô gái có EQ âm vô cùng như vậy, chúng ta phải tìm đường tắt thôi.

Nói không chừng lại có kỳ tích thì sao?

……

Cùng lúc đó, Giang Thành nào đó đang nằm trong hũ mật tự nhiên cảm thấy rợn sống lưng, có một dự cảm vui quá hóa buồn.

Cậu đưa tay sờ sờ nơi được người trong lòng hôn qua, phảng phất như còn cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi cô ấy.

Khóe miệng hơi cong lên, Giang Thành cười nhẹ nhàng.

Thôi.

Cho dù là uống rượu độc giải khát, cậu cũng là cam tâm tình nguyện.