Chương 37

Giọng nam trong điện thoại cũng không có gì mờ ám nếu như không có xưng hô kia ở đầu tiên, cả câu nói hoàn toàn chỉ là khen ngợi bình thường. Nhưng Hướng Vi trong app “Tôi là idol” lại có ID là “Vi Vi tiểu bảo bối”, nếu vừa gọi tên vừa ca ngợi, nghe qua cực kỳ mờ ám.

Nhị Hắc: “Không làm việc khuất tất, giờ sẽ không phải chết.”

“….”

Ngoài ý muốn, đây là chuyện ngoài ý muốn mà. Cô đâu có biết sẽ có người gọi cô bằng tên ID chứ? Đã vậy, lại còn giọng nói kia…

Hướng Vi vừa nhìn Giang Thành vừa run rẩy, trong lòng hỏi Nhị Hắc: Yêu giới chúng mày có cách nào đảo ngược thời gian không?

Nhị Hắc: “Cô muốn làm gì?”

Hướng Vi: Quay lại đêm qua, đổi ID thành “Nhị Cẩu Tử”.

“…” Biết ngay mà, mặt Nhị Hắc đầy ghét bỏ: “Cẩu Tử thì Cẩu Tử, đừng có thêm “nhị” vào làm gì.”

Hướng Vi: “……”

Đến bây giờ quyền lợi thêm chữ “nhị” mà cô cũng không có nữa?

À, không phải, là quyền lợi gọi “Nhị Cẩu Tử”.

Thôi được rồi, Cẩu Tử thì Cẩu Tử vậy.

Trong đầu Hướng Vi âm thầm bắt chước giọng nói kia:

Cẩu tử, giọng nói của cậu thật dễ nghe.

Đấy, nghe qua giản dị tự nhiên hơn nhiều, hoàn toàn không có chút mờ ám nào.

Chuyện này tuyệt đối là do nickname rồi.

Hướng Vi âm thầm nhớ kỹ việc phải sửa nickname, cô quay ra muốn giải thích với Giang Thành, rằng “Vi Vi tiểu bảo bối” chỉ là nickname của cô, bỗng nhiên lại nghe đầu bếp hô lớn:

“Chuẩn bị đóng gói.”

“Vâng.” Hướng Vi vội vàng cất điện thoại vào trong túi, bỏ qua người bạn trai nào đó đang đợi cô giải thích, quay đi gói đồ ăn.

Giang Thành: “……”

Cô ấy không nói một lời, cứ thế quay đầu đi rồi.

Là do cô ấy biết cậu không thể tức giận với cô đúng không?

Giang Thành lắc đầu, ủ rũ nói thầm trong lòng:

Nhóc con không có lương tâm.



Buổi sáng có rất nhiều khách, tất cả đều là đóng gói mang về, có mấy người còn gọi mấy phần ăn.

Hướng Vi thực sự biến thành máy đóng gói đồ ăn tự động, không ngừng đóng gói, đóng gói, đóng gói…

Chờ đến khi được nghỉ một lúc, cô mới nhận ra hai tay cô đều đã tê rần.

Giang Thành nhìn cô gái đang dựa tường bóp tay, trong lòng rất đau lòng, nhưng cậu vừa định đi qua an ủi cô thì lại nhớ đến giọng nói mờ ám buổi sáng, cậu liền ngừng bước.

Chờ cô lại đây trước đi.

Giang Thành nghĩ như vậy, nhân tiện bày ra vẻ mặt kiêu ngạo.

0.01 giây sau…

“Giang kiêu ngạo” nào đó hết sạch kiên nhẫn rồi.

Hướng Vi bận rộn đến choáng váng đầu óc vốn đã quên chuyện giọng nói mờ ám kia, lúc thấy Giang Thành đi đến giúp cô xoa xoa tay, ngay lập tức cô bừng tỉnh, vội vã giải thích:

“Người hồi trước gửi tin nhắn cho mình, thực sự mình không hề quen biết. Cậu đừng có hiểu lầm nha.”

“Hiểu lầm chuyện gì?” “Giang kiêu ngạo” vừa mát xa giúp bạn gái yếu đuối, vừa hỏi lại, giọng nói bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng.

Hả? Không lẽ là cô nghĩ nhiều rồi? Giang Thành không hề hiểu lầm sao? Hướng Vi chớp chớp mắt, trong lòng vui vẻ thì lại nghe Giang Thành nói tiếp:

“Vi Vi tiểu bảo bối?”

Hướng Vi: “…………………………”

Bây giờ cô đã hiểu như thế nào là sự yên tĩnh trước bão tố.

“Thực ra… chuyện này thật ra là….”



Do dự một lúc, Hướng Vi đành kể chuyện tối hôm qua đăng kỳ tài khoản trên ứng dụng “Tôi là idol” cho Giang Thành nghe, để chứng minh mình trong sạch, cô còn cố ý mở app cho cậu xem, đã thế còn nhấn mạnh liên tục rằng “Vi Vi tiểu bảo bối” chỉ là nickname trên mạng của cô thôi, cô tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với cậu cả.

Không ngờ vừa mới giải thích xong thì điện thoại lại rung lên, vẫn là tin nhắn từ ứng dụng “Tôi là idol”. Lúc này lại là tin nhắn, trực tiếp hiện trên màn hình.

Vi Vi tiểu bảo bối, có thể add friend không?

Hướng Vi: “…………”

Lại còn trùng hợp như vậy nữa.

Hướng Vi có cảm giác “Là trời muốn diệt ta”, cô không dám nhìn mặt Giang Thành, cô vội vã đăng nhập vào ứng dụng, tìm đến giao diện đổi tên, chọn đổi tên.

Nhưng ông trời thực sự muốn diệt cô.

Vì khi cô nhấn nút đổi tên, ứng dụng thông báo:

Người mới sử dụng không được đổi tên trong vòng một tuần.

Hướng Vi: “……”

Giang Thành: “……”

Cả hai cùng im lặng, sau đó Giang Thành nói trước: “Nói cách khác, trong vòng một tuần nữa, em sẽ là tiểu bảo bối của tất cả mọi người?”

Trên khuôn mặt đẹp đẽ bị một đám mây đen bao phủ, trong đôi mắt đen sâu thẳm đều là sự ai oán.

Hướng Vi nào đó đang không biết nói gì: “…”

Nhị Hắc nói không sai, không làm thì không phải chết.

Không biết hôm qua cô trúng gió gì mà lại thêm ba chữ “tiểu bảo bối”?

Hướng Vi khóc không ra nước mắt.

“Thực ra, người theo dõi mình cũng không nhiều….” Hướng Vi muốn an ủi người bạn trai nào đó vừa làm đổ lọ dấm chua, nhưng cô vừa nói dứt lời, hệ thống lại thông báo.

Tim nhỏ của cô run rẩy, sau đó nơm nớp lo sợ cúi đầu nhìn, trong chốc lát, tâm như tro tàn.

Lại là một tin nhắn nhiệt tình dào dạt.

Vi Vi tiểu bảo bối, tôi rất thích rất thích tác phẩm của bạn, bạn cố lên nhé. Mãi yêu!!

“…” Còn chưa đủ sao?

Hướng Vi thực sự muốn khóc.

“Đây, đây chắc là một nữ sinh…” Cô yếu ớt nói, đôi mắt tội nghiệp nhìn người bạn trai “anh minh thần võ” nào đó, tranh thủ tìm kiếm chút đồng tình.

Thực ra Giang Thành không thực sự tức giận, chỉ là trong lòng có chút bất đắc dĩ. Lúc này thấy bạn gái quang minh chính đại làm nũng với mình, trong lòng cậu khỏi nói có bao nhiêu vui mừng, chỗ nào còn tức giận chứ?

Khẽ cong môi, cậu cưng chiều xoa xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Về sau đừng có lấy nickname lung tung nữa.”

“Ừ ừ.” Hướng Vi điên cuồng gật đầu, trong lòng vui vẻ không thôi.

Tuy rằng Giang Thành đang chìm trong kịch bản của riêng cậu ấy, nhưng cậu vẫn là Giang Thành, người cưng chiều cô vô hạn. Mặc dù cô mơ hồ phạm sai lầm nhỏ, cậu cũng sẽ không nổi giận với cô.

Nghĩ như vậy, trong lòng Hướng Vi tràn ngập hạnh phúc, khắp nơi nở đầy hoa. Cô ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với bạn trai tốt nhất thế giới của mình: “Cậu yên tâm, kể cả nếu ID kia không thể đổi tên được, mình cũng vĩnh viễn không phải là bảo bối của người khác.”

“Hử?” Giang Thành hơi cong môi, khom lưng nhìn bạn gái đang tỏ lòng trung thành với mình: “Vậy em là tiểu bảo bối của ai?”

Hướng Vi bị hỏi vậy, mặt cô đỏ bừng, cúi đầu bối rối hơn nửa ngày mới ngượng ngùng lí nhí đáp lại:

“Cậu….cậu biết mà…”

“Biết cái gì?” Giang Thành hỏi.

Vẻ nghi hoặc trong giọng nói làm Hướng Vi suýt nữa thì tin. Cắn môi, cô nhỏ giọng nói thầm: “Mình…. Mình là tiểu bảo bối của ai…”

Nói xong câu đó, Hướng Vi chạy ra ngoài, dừng lại trước máy bán kem, mặt mày đỏ bừng như quả cà chua chín.

Giang Thành nào đó mới tỉnh lại từ trong kịch bản lại cảm thấy nghi ngờ, không khỏi đem những lời mà Hướng Vi nói nghĩ lại một lần nữa.

Ps: Thành ca lại tỉnh ra rồi, đây không phải Thành ca đang bị loạn trí đâu ^^

Cậu biết mà.

Mình là tiểu bảo bối của ai.

Tiểu bảo bối của ai?



Dĩ nhiên là của cậu rồi.

Giang Thành bừng tỉnh, khóe miệng cong lên hạnh phúc, ký ức cũng từ từ hiện ra như trong phim điện ảnh.

Vi Vi tiểu bảo bối…. thực ra rất thích hợp với cô ấy.

Nhưng cậu đây là bị làm sao vậy? Tại sao ký ức lại có những đoạn trí nhớ ngắn như thế này? Tuy rằng mỗi lần tỉnh ra thì cậu đều nhớ hết, nhưng trí nhớ này lại giống như của người khác.

“Vi Vi” Giang Thành cảm thấy Hướng Vi biết đáp án, cậu trầm giọng gọi cô.

Nghe được hai chữ “Vi Vi”, Hướng Vi lập tức nhận ra Giang Thành lại tỉnh lại rồi. Bởi vì Giang Thành trong kịch bản chưa bao giờ gọi cô như vậy cả.

“Giang Thành!” Cô vui vẻ quay đầu, nhìn về phía cậu.

Giang Thành bị biểu cảm vui vẻ của cô gái làm cho hạnh phúc.

Cô hoan nghênh cậu như vậy sao?

Giang Thành cười cười, ngón tay thon dài ấn nút trên máy tính, gõ một đơn hàng:

“Một cái kem hương thảo.”

“Vâng, có ngay đây.” Hướng Vi theo thói quen xoay người chuẩn bị, đến khi cô bật máy làm kem tươi mới nhận ra…

“Không có khách mà.” Cô nhìn quầy thu ngân không một bóng người.

Giang Thành cong môi: “Tôi gọi.”

“Hả???” Hướng Vi sửng sốt.

“Cho em.”

“Hả… à..”

Khóe miệng hơi cong, Hướng Vi cúi đầu ăn một miếng kem, trong lòng ngọt ngào.

Lúc này trong tiệm không có khách, Giang Thành gọi Hướng Vi lại gần, hỏi: “Em biết gần đây tôi có chuyện gì đó đúng không?”

Hướng Vi nghe vậy, tay cầm kem run rẩy: “Ừ…”

“Ngoại trừ em, còn có ai biết nữa không?” Giang Thành lại hỏi.

Hướng Vi: “Nhị Hắc”.

“ Nhị Hắc?” Giang Thành ngẩn ra, sau đó cậu mới nhớ đây là tên mà cô đặt cho bút của cậu: “Bút của tôi?”

Xong rồi, nói lỡ miệng rồi. Hướng Vi nhìn về phía Nhị Hắc: Có thể nói cho cậu ấy về sự tồn tại của mày sao?

Nhị Hắc: “Có thể, nhưng cô phải biết là chủ nhân nhà ta chưa chắc đã tin cô đâu.”

Cũng đúng, chuyện một cái bút thành tinh thì rất khó tin.

Hướng Vi bối rối.

“Hơn nữa, trong kịch bản của cậu ta cũng không có ta, có nghĩa là trong tương lai thì cậu ta cũng không biết ta tồn tại.” Nhị Hắc lại nói, trong giọng nói phảng phất chút cô đơn.

Hướng Vi cũng cảm thấy khổ sở thay cho Nhị Hắc, trong lòng giằng co một lúc, cô quyết định thử nói sự thật cho Giang Thành nghe.

Cô âm thầm lựa chọn từ ngữ trong đầu, sau đó Hướng Vi ngẩng đầu, nhìn Giang Thành gật đầu:

“Bút của cậu cũng biết.”

Giang Thành nhíu mày: “Bút của tôi cũng biết…. em là tiểu bảo bối của ai?”

Hả?

Sao lại quay lại đề tài tiểu bảo bối này rồi?

Hướng Vi chớp chớp mắt, sau đó: “…………………………” Giang Thành ở trong kịch bản lại quay lại rồi.

Tại sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Chính sự cô còn chưa có nói xong, tại sao cậu ấy lại ngắt quãng giữa chừng chứ?

Hướng Vi không còn lời nào để nói, kiểu tùy ý đổi người như thế này thật khiến người khác không kịp trở tay.

Nhị Hắc bay bay trong không trung cười ha ha không ngừng: “Mau trả lời đi, cô là tiểu bảo bối của ai. Nói không chừng chủ nhân nhà ta nghe được đáp án xong lại vui vẻ, lại đổi trở lại.”

Hướng Vi: “……………………”

Không lẽ từ nay về sau vẫn như vậy? Cô sẽ bị hai phiên bản Giang Thành lăn qua lộn lại trêu chọc?