Chương 5

Hướng Vi nghe Giang Thành nói, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, trên làn da trắng nõn mịn màng xuất hiện một đám màu hồng đáng nghi, đại não không coi là linh hoạt khó khăn hoạt động, một đám nghi vấn xuất hiện trong đầu.

Tại sao cậu ta lại hỏi cô như vậy?

Hay là muốn cô khen cậu ta đẹp trai?

Không không không, Giang Thành không phải người nông cạn như vậy.

Ngày thường nhiều nữ sinh khen cậu ta đẹp trai như thế, làm sao cậu ta có thể thiếu một câu khen chứ?

Vậy cậu ta hỏi như vậy, chắc chắn là có ý đồ khác…

Hướng Vi nghĩ rồi lại nghĩ, đến mức tế bào não vì hoạt động quá tải mà chết đi thì Giang Thành lại truy hỏi:

“Thế nào?”

Cô mới vừa nghĩ ra.

Hay là cậu ta muốn cô nói suy nghĩ chân thật của cô?

Nhất định là như vậy.

Hướng Vi vô cùng vui vẻ mà tự vỗ tay ngàn lần cho mình ở trong lòng, sau đó cẩn thận ngẩng mặt đánh giá Giang Thành, ánh mắt chuyển từ trán đến lông mi, rồi đến đôi mắt, đến mũi, đến môi, đến hàm răng, rồi dừng lại ở chiếc cằm xinh đẹp sạch sẽ của cậu ta.

Đôi mắt của cô trời sinh rất đẹp, đôi mắt trong veo, đuôi mắt hơi cong, trông vô cùng linh động. Mà lúc này, trông cô vô cùng nghiêm túc, con ngươi long lanh nhìn như muốn phóng điện.

Nhìn Hướng Vi lúc này, trong đầu của Giang Thành chỉ nghĩ đến một câu:

Người quay đầu lại, nở một nụ cười, là trăm nghìn vẻ đẹp. (1)

Mà cô gái trước mặt cậu này, dù không cười vẫn có thể hút hồn người khác.

“Trên mặt tôi có dính gì sao? Nhìn chăm chú như vậy.” Cậu cười nhẹ.

Cô không có lập tức trả lời, chăm chú nhìn cậu ta một lúc rồi mới nói: “Ngũ quan hoàn mỹ, so với ngôi sao còn đẹp hơn. Trong những nam sinh mà tôi gặp, cậu là người đẹp trai nhất.”

Giọng điệu mười phần khách quan lý trí, không lẫn lộn một chút tình cảm cá nhân nào.

Giang Thành: “……”

Hóa ra nãy giờ cô ấy là đang chấm điểm cho vẻ ngoài của cậu. Mà cậu thế mà lại bị cô ấy nhìn đến thất thần.

Nhận thức như vậy làm nội tâm Giang Thành rối rắm, biểu cảm cũng vô cùng phức tạp.

Mà trong mắt của Hướng Vi, vẻ mặt của cậu chính là không quá vui vẻ.

Là vì cái gì nhỉ?

Không lẽ cô nói sai rồi?

Trong lòng hết sức khó hiểu, Hướng Vi chợt bừng tỉnh nhớ ra rằng Giang Thành xưa nay không thích bị nữ sinh tỏ tình, trong lòng nói to không ổn rồi, vội vàng giải thích:

“Chuyện này… cậu không cần hiểu lầm. Vừa rồi tôi chỉ đơn thuần nói sự thật thôi, không hề có ý nghĩ không an phận nào với cậu cả.”

Giang Thành: “…”

“Tôi nói thật đó. Tôi không thích cậu chút xíu nào hết, cũng tuyệt đối sẽ không theo đuổi cậu. Cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.”

“…”

Giang Thành cảm thấy nếu để cho cô nói tiếp, có khả năng cậu sẽ bị cô làm cho tức chết. Vì vậy, nén xuống sự buồn bực trong lòng, cậu nói:

“Đi về đi. Nhanh còn vào lớp.”

“Ừ.” Hướng Vi gật gật đầu, xoay người xuống cầu thang.

Một cao một thấp song song đi xuống, khi đi đến tầng một, Hướng Vi bỗng nhiên nhớ tới đề nghị của Tần Khả Viện, vì thế dừng lại nói:

“Giang Thành, tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp.”

Giang Thành cũng dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Giúp em chỉ ra những phần quan trọng sao?” Lúc trước, cậu nghe được cô cùng với một nữ sinh khác ở bên cạnh bồn hoa nói chuyện này.

“Ừ, làm sao mà cậu biết?” Hướng Vi kinh ngạc không thôi, trên mặt tràn đầy chờ mong hỏi, “liệu có thể không?”

Dù có nói như thế nào, hiện tại bọn họ cũng coi như có chút quen biết. Chắc là cậu ta không tàn nhẫn từ chối cô đâu.

Hướng Vi âm thầm nghĩ trong lòng, trong mắt lấp lánh vẻ đáng thương, muốn tranh thủ sự đồng tình của Giang Thành.



Một giây sau đó, cô nhìn thấy Giang Thành khẽ cúi người, đem mặt đến sát mặt cô, nở một nụ cười ấm áp như gió xuân, vô cùng thân thiết dịu dàng nói:

“Không thể.”

Nói xong, cậu ta liền đi rồi.

Để lại một mình cô mê man trong gió.

Cậu ta vừa từ chối cô à?

Tại sao trông giống như muốn đồng ý rồi lại từ chối vậy?

Hu hu hu hu, chắc chắn cậu ta hiểu nhầm là cô thích cậu ta, nên mới lạnh lẽo vô tình như vậy với cô.

Không được. Vì kì thi, nhất định cô phải cố gắng hơn nữa.

Nghĩ đến đây, cô lập tức chạy chậm đuổi theo Giang Thành, vừa chạy vừa nói: “Giang Thành, cậu giúp tôi ghi ra mấy phần quan trọng đi. Tôi thề với trời, tôi tuyệt đối sẽ không thích…”

Một chữ “cậu” cuối cùng bị Giang Thành chặn lại ở trên miệng.

Bằng tay.

Hướng Vi ngơ ngác nhìn cậu ta, mắt chớp chớp.

Làm cái gì vậy? Sao lại che miệng cô?

Giang Thành cụp mắt nhìn người trước mặt, sâu bên trong đôi mắt đen láy sâu thẳm là cảm xúc hỗn độn, trên mặt không có nhiều biểu cảm, đôi bàn tay thon dài đè lên đôi môi mềm mại của cô.

“Đừng thề thốt lung tung, sẽ linh nghiệm đấy.” Nói xong cậu ta liền u ám rời đi.

Hướng Vi:???

Kể cả có linh nghiệm thì cũng có liên quan gì đâu?

Dù sao thì cô cũng sẽ không thích cậu ta mà.

Tiết đầu tiên buổi chiều là tiết Tiếng Anh. Sau khi tan học, Hướng Vi nhìn bốn bề vắng lặng xung quanh, nhìn về phía Nhị Hắc với ý muốn tranh công, vẻ mặt vô cùng tự hào.

“Nhị Hắc, lời mày bảo tao nói thì tao đã nói rồi. Mày phải nói lời giữ lời, giúp tao thi qua đợt thi sát hạch.”

Đáp lại cô là tiếng thở dài của Nhị Hắc.Cô khó hiểu nhướn mày, hỏi: “Nhị Hắc, mày làm sao thế? Tâm trạng không tốt à?”

“Aizzzzz….”

Lại than thở thêm lần nữa, Nhị Hắc lực bất tòng tâm nói: “Trái tim ta chắc hỏng mất rồi.”

“Nghiêm trọng như vậy cơ à?” Hướng Vi nghe thấy thế thì trong lòng khẩn trương, cô cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có ai đang để ý đến mình mới hạ thấp giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc:

“Nhị Hắc. mày sắp lịch kiếp phải không?”

Nhị Hắc: “…”

Đây chính là lịch kiếp của nó sao? Cái đứa học sinh yếu kém ngu ngốc này chắc chắn là kiếp số lớn nhất của cả cuộc đời yêu tinh của nó.

Nhị Hắc cảm thấy thật tuyệt vọng. Nó cảm thấy nó muốn giải tỏa một chút, vì thế biến hình ra nguyên linh, ngồi trên đầu bút, tay chống cằm, cứ như vậy thở dài liên tục.

Đây là lần đầu tiên Nhị Hắc để lộ nguyên linh của nó trước mặt Hướng Vi, làm cho cô bỗng nhiên thấy trên đầu cây bút máy màu đen lại xuất hiện một thằng nhóc tóc đen mắt xanh bé bé nhỏ nhỏ thì suýt nữa hét lớn. Lý do cô không hét lớn là vì cô đúng lúc bịt miệng mình lại. Không bịt miệng thì thôi, bịt miệng rồi cô lại nhớ hình ảnh lúc ở trên cầu thang bị Giang Thành che miệng. Tim bỗng nhiên đập loạn lên, gương mặt cũng có cảm giác nóng lên.

Ối!

Không được suy nghĩ bậy bạ, không được suy nghĩ bậy bạ.

Hướng Vi vội vàng xóa đi hình ảnh trong đầu, sau đó hỏi đứa bé mắt xanh: “Mày là…. Nhị Hắc?”

“Ừ.”

“Ôi, thế mà lại lớn lên trông giống con người. May mắn là tối nào tao cũng đem mày nhốt trong hộp bút.”

“…” Cái trò gì vậy? Cô ta đang lo lắng nó nhìn lén cô ta ngủ à trời? Nhị Hắc ném một cái nhìn khinh thường về phía Hướng Vi: “Bỏ mấy cái ý tưởng nhảm nhí lung tung ấy của cô đi. Nhìn cô kìa, cô còn chưa phát triển xong hoàn toàn đâu, ta mới không thèm xem đấy.”

“…”

Có thể đừng công kích người khác như vậy có được hay không?

Hướng Vi cực kỳ muốn nói, ừ thì cô còn chưa phát triển hết, nhưng so với thứ yêu tinh trông như học sinh tiểu học như nó thì vẫn còn hơn chán, nhưng nghĩ lại, lời nói như vậy giống như là kỳ thị giống loài vậy. Cô không thể nói như vậy được. Dù sao thì, yêu tinh cũng có lòng tự trọng của yêu tinh chứ.

“Nhị Hắc, thế mày đang buồn vì cái gì?” Vẻ mặt Hướng Vi vô cùng có thiện ý, vẻ mặt như ghi rõ mấy chữ “Tao đây rất vui lòng giúp mày giải quyết”.

Nhị Hắc cạn lời.



Cô ta không để ý chút nào sao, chủ nhân nhà nó đã tức giận đến mức nào rồi???

Aizz, dù sao thì nó cũng chỉ là một con yêu tinh thôi, tại sao lại phải chịu mấy cái trò phiền não của con người chứ?

“Chủ nhân nhà ta…. Gặp phải người không tốt.” Nhị Hắc ngửa mặt lên trời thở dài.

Hướng Vi: “Hả? Giang Thành có chuyện gì à?”

“Thôi, coi như ta chưa nói gì cả. Làm bài tập đi, à không, chúng ta bắt đầu thành lập mối quan hệ hữu nghị đi. Nói là trực tiếp làm bài thì ta sẽ không nhịn được mà gϊếŧ quách cô cho xong.”

“…”

Làm gì đến mức ấy? Rõ ràng lúc đầu cả hai hợp tác vui vẻ mà.



Hướng Vi học kém nhất là Toán, rồi đến Vật lý. Vì vậy cô quyết định tập trung vào hai môn trọng tâm này. Trời không phụ lòng người. Dưới sự giúp đỡ của từ điển bách khoa toàn thư Nhị Hắc, lại qua mấy ngày tập trung học hành, bây giờ hiệu suất làm đề của cô tiến bộ vượt bậc, tăng tốc lên gấp đôi. Trước kia một tiếng một đề, giờ một giờ cô làm được hai đề.

Trong phòng ngủ nhỏ xinh, một người một yêu tinh, bốn con mắt thâm quầng, vẻ mặt sống còn gì hối tiếc.

“Nhị Hắc, mày xem, tao ngu ngốc quá phải không?” Hướng Vi cười khổ, bày ra khuôn mặt xinh đẹp mệt mỏi hỏi.

Nhị Hắc cười lạnh: “Cô có ngu ngốc hay không, trong lòng cô không rõ sao?”

“…”

Nó không hiểu là cô đang cần sự an ủi sao? Oa oa, học tập thực sự là một việc khó khăn mà. Tuy rằng Nhị Hắc có thể nhắc cô những công thức định lý, nhưng vấn đề là trong phần lớn thời gian, cô căn bản không biết khi giải đề nào thì nên dùng công thức nào, định lý nào. Qủa nhiên, yêu tinh thì vẫn là yêu tinh, không thể thay thế con người hoàn toàn. Gía như Giang Thành chịu chỉ ra cho cô mấy phần quan trọng thì tốt rồi.

Bây giờ, cậu ta rất lạnh lùng với cô. À mặc dù trước kia cũng không nhiệt tình mấy, nhưng giờ có vẻ lạnh lùng hơn nhiều, trông giống như đã ném cô vào lãnh cung vậy.

Lúc ấy cô nói cái gì nhỉ?

“Trong những nam sinh tôi đã gặp, cậu là người đẹp nhất.”

Ờ, câu này giống như là chỉ vì cậu ta hiểu lầm nên mới nói vậy. Càng nghĩ càng hồi hận, Hướng Vi không nhịn được mà cầm lấy Nhị Phấn gõ liên tục vào đầu mình, vừa gõ vừa lẩm bẩm: “Ôi Hướng Vi ơi là Hướng Vi, vì sao mày lại có thể thành thật như vậy hả?”

“Cô đem nó gõ đến hôn mê bất tỉnh rồi.” Nhị Hắc chỉ vào Nhị Phấn nói.

Hướng Vi nghe thấy vậy, vội vàng dừng tay, cẩn thận đem Nhị Phấn đặt trên quyển vở, nói:

“Ôi, xấu hổ quá, tao luôn quên mày cũng là yêu tinh. Sao mày hôn mê mà không gọi tao một tiếng?”

“Còn không phải bởi vì… chỉ sổ thông minh của ta giống cô sao?” Nhị Phấn cực kỳ tổn thương nói.

“..” Ơ hay, đây là ngại cô chưa chịu đủ đả kích đấy phỏng? Hướng Vi chán nản nằm bò ra bàn, tìm kiếm sự giúp đỡ của tên yêu tinh thiên tài kia.

“Nhị Hắc, lấy hiểu biết của mày với chủ của mày, vậy thì làm như thế nào mới có thể làm cậu ta tin rằng tao không thích cậu ta?”

Nhị Hắc: “…”

Thật đau lòng cho chủ nhân nhà ta mà.

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ số thông minh của tác giả cũng bị Vi Vi kéo thấp xuống rồi.

Chú thích:

(1) : “Người quay đầu lại, nở một nụ cười, là trăm nghìn vẻ đẹp”. Đây là một câu trong bài Trường Hận ca của Bạch Cư Dị.

Nguyên tác: “回眸一笑百媚生,

六宮粉黛無顏色”

Dịch nghĩa: “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,

Lục cung phấn đại vô nhan sắc.”

Tạm dịch: Nàng quay đầu lại, nở một nụ cười, là trăm nghìn vẻ đẹp phát sinh

Khiến cho phi tần trong sáu cung bỗng nhiên không còn nhan sắc nữa.

Dịch thơ: “Một cười trăm vẻ thiên nhiên

Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son” (Tản Đà)

“Mỉm cười trăm vẻ dễ ưa

Sáu cung nhan sắc cũng thua nhạt mờ” (Trần Nhất Lang)