Chương 4: Em gái trầm cảm x anh trai bệnh kiều (3)

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

————————

Trong xe, Diệp Đình Thu vừa đánh tay lái vừa không dấu vết hỏi: "Tiên Tiên về nhà sẽ nói chuyện này với ba cùng dì Bạch sao?"

Ngân Hà phiên dịch cho Bạch Tiên Tiên một chút: "Ý của hắn là, nếu người nói ra thì đêm nay không cần về nhà, ba hắn khẳng định có thể tra ra việc này là do Diệp Đình Thu làm, hắn chết cũng muốn kéo theo người làm đệm lưng."

Bạch Tiên Tiên lập tức lắc đầu: "Loại chuyện này còn cần làm phiền chú Diệp sao?"

Cô gọi ba Diệp Đình Thu là chú.

Từ kính chiếu hậu nhìn kỹ nhóc con còn tính là thức thời này, đôi mắt ôn nhu của Diệp Đình Thu càng thêm thâm thúy, có thể bất kì cô gái không rành thế sự nào chết chìm trong đó: "Đương nhiên không cần, chuyện còn lại bao gồm bọn bắt cóc ở kho hàng, để anh giải quyết là được."

Diệp Đình Thu dậm chân ga, hai giờ sau, hai người đến một khu biệt thự ở trung tâm thành phố A. Diệp gia là bá chủ của thành phố A, gia tộc trăm năm, đương nhiên ở vị trí tốt nhất.

Hai anh em cùng nhau đi vào cửa lớn.

Dọc đường đi, Bạch Tiên Tiên biết người khác không nghe được mình cùng Ngân Hà giao lưu, liền tập trung nói chuyện với Ngân Hà.

Cô đi vào trong biệt thự, mặt ngoài bất động thanh sắc, thật ra đang không ngừng nhìn kỹ căn biệt thự này: "Mặc dù nơi này so ra còn kém Trích Tinh Lâu của bổn cung, nhưng cũng không tệ lắm."

Ngân Hà muốn cười trào phúng một tiếng, biệt thự tốt nhất toàn thành phố A trong miệng người biến thành cũng không tệ lắm? Yêu phi nương nương quả nhiên trâu bò.

Diệp Đình Thu ở bên cạnh thầm than bản thân thất sách.

Bạch Tiên Tiên làm sao có thể có năng lực làm Diệp Tường hôn mê, hắn nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra. Sau khi hai người bọn họ rời khỏi kho hàng, Diệp Đình Thu lúc này mới nhớ tới gửi tin nhắn cho thuộc hạ đi giải cứu Diệp Tường, chờ sau khi Diệp Tường tỉnh lại, hắn muốn hỏi hai câu.

Diệp Sơn cùng Bạch Thủy Tâm sóng vai ngồi trên sô pha, giống như đang nói chuyện gì.

Nhìn thấy hai người Bạch Tiên Tiên đi vào, Diệp Sơn đầu tiên lộ ra một nụ cười, giây tiếp theo mới phát giác có chút không đúng: "Tại sao các con không đi học?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Thuỷ Tâm có chút lo lắng, bà biết con gái mình có bệnh trầm cảm, cho rằng thân thể con gái không thoải mái nên mới trở về trước.

Bạch Tiên Tiên thanh âm nhẹ như muỗi lẩm bẩm: "Thân thể không thoải mái, anh đưa con trở về."

Cô cúi đầu, tóc mái quá dài che khuất đôi mắt cô, tối tăm quạnh quẽ.

Nghe vậy Bạch Thủy Tâm cảm kích nhìn về phía Diệp Đình Thu, nhìn đến mức Diệp Đình Thu không hiểu nổi.

Hắn không biết Bạch Tiên Tiên có bệnh trầm cảm, trong lòng còn đang suy nghĩ: Không nghĩ tới Bạch Tiên Tiên là kẻ lừa đảo, hắn không có dạy cô nói như vậy với ba.

Diệp Sơn lại biết bệnh tình của Bạch Tiên Tiên.

Nhìn thấy Bạch Tiên Tiên cùng Diệp Đình Thu sóng vai đi đến, không khí giữa hai người thật "Thật anh em tình thâm", Diệp Sơn trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên nói: "Thủy Tâm, vốn dĩ anh còn không quá yên tâm, nhưng bây giờ anh đề nghị trong khoảng thời gian chúng ta ra nước ngoài này, để Đình Thu bồi Tiên Tiên ở nhà, lúc đi học thì hai anh em bọn họ cùng nhau đi."

"Hai người muốn ra nước ngoài?" Diệp Đình Thu kinh ngạc mở miệng.

Trong mắt Diệp Sơn xẹt qua một tia sáng, bất động thanh sắc nói cho Diệp Đình Thu bọn họ muốn đi nước Ý, đây là tuần trăng mật mà ông ta cùng Bạch Thủy Tâm đã sớm quyết định tốt.

"Được, vậy con chúc ba cùng dì Bạch tuần trăng mật vui sướиɠ, trong khoảng thời gian hai người không ở nhà, con sẽ chiếu cố Tiên Tiên thật tốt."

Diệp Đình Thu lộ ra một nụ cười ưu nhã ổn trọng, ánh mắt nhìn Bạch Tiên Tiên ở thời điểm ba người không chú ý tới, trở nên lạnh băng bình tĩnh.

Hắn nhất định sẽ chiêu đãi Bạch Tiên Tiên, thật tốt.

Bạch Tiên Tiên sắc mặt không đổi, trong lòng nói thầm với Ngân Hà: "Ta cảm thấy hắn muốn hại bổn cung, nhung thế giới của hai người, ngẫm lại liền kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

Ngân Hà nói: "Nương nương đừng hoảng hốt, ta sớm đã nghĩ ra đối sách."