Chương 7: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (6)

Chương 7

Diệp Đình Thu thưởng thức hộp thuốc, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn hình ảnh Bạch Tiên Tiên ngủ say trên màn hình.

Nhìn nhìn...... Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ánh mắt của Bạch Tiên Tiên ở kho hàng, không giống như thố ti hoa* trong ấn tượng của hắn, ngược lại giống như mèo con nhìn thì mềm mại nhưng thật ra lại ngạo kiều, chờ thời cơ tốt liền đi lên cào ngươi một móng vuốt.

*Thố ti hoa: hoa hải đường.

Một móng vuốt kia cào hắn rất đau, thiếu chút nữa liền mất luôn Diệp Tường, nhưng chỉ có một lần này, không có lần sau.

Buổi tối 19:30, Diệp Đình Thu mang theo thuốc ngủ xuống lầu, vào phòng bếp và nhà ăn, sau đó lên lầu gõ cửa phòng Bạch Tiên Tiên.

Tiếng nói bị hắn cố tình làm cho nhu hòa truyền vào trong phòng: "Tiên Tiên, xuống ăn cơm."

Bạch Tiên Tiên cùng Ngân Hà hàn huyên trong chốc lát liền ngủ thật rồi, nghe âm thanh, cô mơ mơ màng màng xuống giường dắt chó đi ra ngoài, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Anh trai."

Cô gái tóc đen tán loạn, tóc mái dài qua lông mi, chỉ lộ ra cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo, đôi môi phấn hồng cùng cái cằm trắng nõn.

Diệp Đình Thu từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt theo cằm cô nhìn đến cổ áo, hai khối mềm mại phập phồng giấu trong áo ngủ...... Hắn dời ánh mắt đi.

Hai người một trước một sau đi đến trước bàn ăn, nhà ăn to như vậy lại chỉ có hai người bọn họ, có chút phá lệ yên tĩnh.

Bạch Tiên Tiên nhìn một bàn đồ ăn ngon rốt cuộc khôi phục tinh thần, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, nói với Ngân Hà: "Tay nghề của đầu bếp Diệp gia giống như rất không tệ."

Ngân Hà trầm mặc hai ba giây, nói: "Hệ thống kiểm tra đo lường, mỗi một phần đồ ăn trước mặt người đều bị bỏ thuốc, nếu muốn tối nay sa đoạ, ăn đi."

Bạch Tiên Tiên: "..."

Diệp Đình Thu thân sĩ kéo ghế dựa ra giúp cô, đôi tay đặt trên vai Bạch Tiên Tiên làm cô ngồi xuống, sau đó muốn lấy đi dây xích trong tay cô.

"Không!"

Bạch Tiên Tiên có chút kích động cự tuyệt, lúc ánh mắt Diệp Đình Thu nhìn lại đây, lập tức yếu ớt nói: "Anh trai, không cần đem Ngân Hà đi được không?"

"Nó tên là Ngân Hà?" Diệp Đình Thu nhìn Kim Mao bên chân, nở nụ cười: "Anh trai không thích chó, ngày mai vứt đi được không?"

Ngân Hà cười lạnh một tiếng: "Không tốt."

Bạch Tiên Tiên trong lòng nói: "Bổn cung cự tuyệt!"

Trên mặt cô lại lộ ra thần sắc vừa mềm mại vừa quật cường: "Mặc dù là anh cũng không thể đuổi chó của em đi."

Diệp Đình Thu có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bạch Tiên Tiên cự tuyệt mình.

Nhìn thần sắc quật cường trên mặt của cô gái, trong lòng hắn cười nhạo một tiếng, trên mặt lại ôn hòa không gợn sóng nói: "Vậy ăn cơm đi."

Diệp Đình Thu kéo ghế dựa ngồi cạnh cô, tri kỷ gắp đồ ăn cho cô.

Hương vị thơm ngon của thức ăn nằm trong chén, Bạch Tiên Tiên đột nhiên càng thèm.

Ngân Hà nhắc nhở : "Nhịn xuống! Nhịn xuống! Đây là viên đạn bọc đường của địch nhân, nương nương, cũng đâu phải người chưa từng ăn qua Mãn Hán toàn tịch, vẫn đến nỗi chảy nước miếng như vậy sao?"

Bạch Tiên Tiên xoa xoa nước miếng không tồn tại: "Bổn cung rất tò mò đồ ăn hiện đại có hương vị gì, nếu nói đây là viên đạn bọc đường, vậy thì cái này cũng quá ngọt, ta có chút chịu không nổi."

Nói là nói như vậy, nhưng Bạch Tiên Tiên không có động đũa, cô không muốn lâm vào kết cục bị hủy dung, cô để ý nhất là dung mạo.

"Tại sao Tiên Tiên không ăn?"

Diệp Đình Thu thò mặt qua, gần như dán bên tai cô: "Đây đều là đồ ăn em thích ăn mà dì Bạch nói, anh cố ý gọi điện thoại quốc tế hỏi, cho dù không thích thì nếm thử cũng được?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ôn nhu sủng nịch, bị một người như vậy sủng ái, bất kì cô gái nào cũng sẽ say mê.

Nhưng Bạch Tiên Tiên sống sờ sờ cảm giác được một loại hương vị hùng hổ doạ người.

Không thể ăn, ăn vào liền xong đời, nhưng không ăn thì làm sao bây giờ?

Bạch Tiên Tiên cơ linh vừa động, lập tức dẫm chân chó của Ngân Hà dưới bàn ăn.

Ngân Hà rụt nhanh chân chó lại, hoàn mỹ né khỏi tập kích: "Nương nương, người dẫm ta làm gì?"

Bạch Tiên Tiên hừ nói: "Ngu ngốc, mau phát bệnh chó dại đem một bàn đồ ăn này ném đi!"