Chương 9: Em gái trầm cảm vs anh trai bệnh kiều (8)

Đêm khuya, 23: 20

Từ sau khi mẹ hắn nhảy lầu tự tử, nội tâm của Diệp Đình Thu vừa đến tối sẽ rất xao động, có một loại điên cuồng muốn thấy máu, có một loại điên cuồng muốn xé nát tất cả đồ vật. Nhưng hắn rất am hiểu khắc chế, loại cảm giác khắc chế năm này qua năm nọ này, hắn rất rõ ràng, loại điên cuồng này sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua điểm giới hạn, hoàn toàn bùng nổ.

Uống một viên thuốc nằm trên giường, trong đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Đình Thu đột nhiên nhớ tới chuyện ở nhà ăn tối nay.

Hắn biết Bạch Tiên Tiên cố ý dẫm chó, cố ý không ăn cơm chiều, đến nỗi có phải cô có biết đồ ăn có thuốc hay không, Diệp Đình Thu tin tưởng cô chắc chắn không biết.

Này tất cả đều là trùng hợp, mặc dù quá trùng hợp. Nhưng Bạch Tiên Tiên là một kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo đều rất khó đối phó.

Cái ý tưởng này dâng đến độ cao vô tiền khoáng hậu*, đặc biệt là khi Diệp Đình Thu biết chuyện ở kho hàng vùng ngoại ô, khi Diệp Tường được giải cứu đã nói một câu như vầy.

*Vô tiền khoáng hậu: trước nay chưa từng có.

"Bạch tiểu thuyết trước giả đáng thương mê hoặc tôi, sau đó đoạt lấy ống tiêm trong tay tôi rồi làm tôi hôn mê, nếu có cơ hội, tôi muốn nói với Bạch tiểu thư một câu, một cú đá kia, thật sự rất mất hồn."

Bạch Tiên Tiên chính là một kẻ lừa đảo giả đáng thương giả mềm mại.

Nhưng vào lúc này, màn hình điện thoại bên gối bỗng sáng lên, trong một mảnh đêm tối, ánh sáng trắng nhu hòa chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ lại tối tăm của Diệp Đình Thu.

Hắn lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới.

Bạch nương nương:【 Anh trai! Tối nay Ngân Hà thật sự thật sự không phải cố ý QAQ! Xin anh nhất định phải tha thứ cho nó... Và em! 】

Bạch nương nương? Bạch nương tử? Bạch Tiên Tiên?

Đây là cái tên quỷ gì?

Trong lòng Diệp Đình Thu lại đột nhiên bình tĩnh lại, từ trên mặt chữ có thể cảm giác được bộ dáng đáng thương muốn khóc lại khóc không được của Bạch Tiên Tiên, hắn không khỏi gõ hai chữ trả lời cô, sau đó đứng dậy, lấy ipad từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra, cameras làm tất cả hình ảnh trong phòng Bạch Tiên Tiên hiện ra trước mặt hắn.

Trong màn hình, Bạch Tiên Tiên ngồi sau bàn học, trên bàn mở đèn nhỏ, còn có một cái gương cùng một cái điện thoại.

Diệp Đình Thu không biết buổi tối cô lại đi soi gương làm cái quỷ gì.

Bạch Tiên Tiên hạnh phúc soi gương, trái soi phải soi, xốc tóc mái lên nhìn, si mê nhìn dung nhan mỹ lệ của mình, cảm thấy gương hiện đại so với gương đồng của vương triều Đại Chu dùng tốt hơn nhiều.

"Tiểu Ngân Hà, tóc mái này có chút quá dài a, không có tóc mái càng xinh đẹp."

Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, những lời này hoàn toàn được Bạch Tiên Tiên chứng minh.

Ngân Hà cạn lời, nửa ngày sau mới nói: "Hắn trả lời tin nhắn."

Bạch Tiên Tiên vội vàng buông gương, cầm lấy điện thoại.

Thu: 【 Không có việc gì 】

Thu là id WeChat của Diệp Đình Thu, tin nhắn WeChat của hắn so với hiện thực lời ít mà ý nhiều, ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

Cô nghĩ nghĩ, gõ một chuỗi lời nói gửi qua.

Bạch nương nương: 【 Nếu anh tha thứ cho em, ngày mai em có thể ra ngoài một mình được không? 】

Con nhóc này thật là được một tấc lại tiến một thước.

Diệp Đình Thu trên mặt một mảnh băng hàn, trong lòng nghĩ cha và Bạch Thủy Tâm mới vừa đi, Bạch Tiên Tiên đã không chịu nổi tịch mịch?

Hắn thở sâu điều tiết cảm xúc, đột nhiên nghĩ thông, Bạch Tiên Tiên chính là con diều trong tay hắn, sống chết do hắn quyết định. Huống hồ còn có cái gì có thể làm người ta tuyệt vọng hơn so với tín nhiệm một người, lại bị người kia phá hủy tín nhiệm?

Nghĩ như vậy, Diệp Đình Thu ấn màn hình, gửi một đoạn ghi âm qua.

Bạch Tiên Tiên không hiểu sao lại trở nên khẩn trương, click mở đoạn ghi âm, chỉ nghe thấy thanh âm nhu hòa tràn đầy từ tính như đàn cello vang lên: "Ngày mai là thứ sáu, buổi sáng cùng đến trường, buổi chiều nghỉ, em có thể tự do hoạt động."

Chỉ chốc lát sau, lại gửi một đoạn ghi âm qua.

"Đi ngủ sớm một chút, thức đêm không tốt, ngủ ngon, Tiên Tiên."