Quyển 1 - Chương 19: Bắt cóc

Hòa Âm có chút phiền muộn, bởi vì còn chưa công lược được Dịch Hàm Chương, nhưng cô cũng thật sự không muốn đi công lược cái tên tự cao tự đại kia, tuy cũng có lúc hắn rất đáng yêu, nhưng cô vẫn cảm thấy chán ghét hắn.

Hơn nữa dạo gần đây Hòa Âm phát hiện Dịch Hàm Chương đã không còn đối xử ôn nhu với Tống Uyển Nhu như trước, nhưng cô cũng không rảnh để quan tâm đến bọn họ, dù sao cô chỉ cần chia rẽ được nam nữ chính, mặc kệ bọn họ đối xử với nhau như thế nào.

“Hòa Âm, anh mới nhận được điện thoại nói công ty xảy ra một vài chuyện, nên hôm nay anh không thể cùng về nhà với em, nên hôm nay em cùng về với Thiết Tư Đặc được hay không?” Vào giữa trưa Quý An Thần tới tìm Hòa Âm, ánh mắt có chút âu sầu, bởi vì hắn cảm thấy không vui khi để Hòa Âm ở một mình với Thiết Tư Đặc.

“Không thành vấn đề, anh hai yên tâm, em đâu có còn là trẻ con…..” Hòa Âm mấy ngày nay vẫn luôn bị Quý An Thần bám dính, cứ một giây không nhìn thấy Hòa Âm, là hắn tự cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, tuy rằng Hòa Âm cảm thấy rất phiền, nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất cảm động, đương nhiên Hòa Âm sẽ không bộc lộ ra ngoài.

“Vậy….. Anh đi trước a…..” Quý An Thần cứ nhìn Hòa Âm muốn nói cái gì đó rồi lại thôi, chân có động vài cái nhưng vẫn không dịch chuyển.

“Hừ…..” Hòa Âm tiến tới, bắt lấy cổ áo của Quý An Thần, hung hăng mà hôn lên môi hắn, cái lưỡi cũng bá đạo cạy mở hàm răng của hắn ra, và chui vào càn quét khắp nơi.

Tiếng nước bọt từ môi lưỡi đang giao triền của hai người lan tràn ra khắp nơi, gương mặt của Quý An Thần đã hơi phiếm hồng.

“Anh hai, như vậy đã đủ chưa?” Hòa Âm ái muội mà cười nhìn Quý An Thần, hắn dò xét nhìn xung quanh một lúc, thấy không có ai mới trách cứ nói, “Hòa Âm, sao em lại làm như vậy?”

Hòa Âm khinh thường mà nhìn Quý An Thần, “Anh rõ ràng cũng rất hưởng thụ mà, không phải mới vừa rồi anh cũng rất nhiệt tình sao?”

“Hòa Âm, tối nay nhớ chờ anh!” Quý An Thần bị Hòa Âm nói trúng nội tâm, nên hắn cảm thấy xấu hổ và buồn bực không thôi, thật hận không thể lập tức chặn cái miệng của Hòa Âm lại.

“Anh hai, tối nay anh lại muốn thao em sao?” Hòa Âm đưa tay vẽ vòng vòng lên ngực của Quý An Thần, thấp giọng nói.

Hành động này của Hòa Âm thật sự làm cho Quý An Thần cảm thấy xấu hổ mà buồn bực bỏ đi, đặc biêt đôi tai của hắn đã trở nên đỏ ửng.

########

“Tiểu cục cưng, chúng ta đi thôi!” Thiết Tư Đặc đúng giờ đến chờ sẵn trước cửa lớp Hòa Âm, vẻ đẹp của hắn thu hút không biết bao ánh nhìn của học sinh nữ trong học viện, nhưng khi nhìn thấy Thiết Tư Đặc đã bị Hòa Âm mê hoặc, trong lòng của bọ cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn không thể làm gì được.

Hòa Âm khẽ liếc nhìn Thiết Tư Đặc một cái, người đàn ông này cao hơn cô cỡ hai cái đầu, dáng người cường tráng, mặc kệ nhìn bao nhiêu lần cũng vẫn thấy người đàn ông này thật đáng tin cậy a, lại rất cường đại, quả nhiên là nam chính có khác~.

Mà thật sự cái Hòa Âm muốn nói là, hắn ở phương diện kia rất cường đại! Nam chính được trang bị hàng to xài rất tốt a~.

Không biết hôm nay sao lại thế này, hai người trong một ngày đều có công chuyện, mới cùng Thiết Tư Đặc ra khỏi cổng trường, thì Thiết Tư Đặc nhận được điện thoại báo tin, là phát hiện dấu hiệu của Hạ Tá trên người của một nữ sinh nào đó, cần hắn đi qua đó xem thử.

Cái tên Hạ Tá biếи ŧɦái kia thật thiếu đòn a, còn chưa thu phục được cô, còn dám đi thả dấu hiệu lên người nữ sinh khác sao?.

Nhưng khi suy xét lại thì cảm thấy sự việc này có chút kỳ quái, Quý An Thần và Thiết Tư Đặc đều cùng có việc trong cùng một ngày, hiện tại bên cạnh cô hoàn toàn không còn ai, không biết là ai đang giở trò?.

Hòa Âm nhìn xung quanh dò xét, thì thấy ở góc đường bên kia có mấy người ngoại quốc đang đứng, cô liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhẩm tính với chỉ số sức lực chỉ bằng 5 của cô thì chuyện phản kháng là không thể, làm như không có chuyện gì mà lấy điện thoại ra bấm gọi vào số của Quý An Thần.

“Các người tới đây là muốn bắt tôi sao?” Hòa Âm bị ép chạy tới một con hẻm nhỏ, không biết tại sao ở gần một học viện dành cho giới quý tộc lại có nhiều con hẻm nhỏ cũ nát như vậy!.

Ba tên lính đánh thuê kia đều tỏ ra nghiêm cẩn, từ đầu tới chân đều che kín mít, cũng không trả lời câu hỏi của Hòa Âm, một tên bất ngờ bước tới, lấy từ trong túi quần một cái khăn chụp lên mũi miệng của Hòa Âm, sau đó Hòa Âm hoàn toàn không còn biết cái gì nữa.

Fuck! Điện thoại của bổn tiểu thư còn chưa kịp gọi thông! Quý An Thần, tại sao ở thời điểm mấu chốt lại không thấy ngươi!.

Mà ở phía xa xa, Hạ Tá vẫn luôn thật cẩn thận đi theo phía sau bọn họ, bởi vì ba tên kia là lính đánh thuê rất có danh tiếng trên thế giới, Tống Uyển Nhu không biết năng lực của bọn họ, nhưng Hạ Tá thì biết rất rõ.

Hạ Tá chỉ dám ẩn nấp phía xa nhìn ba tên kia đem Hòa Âm bế lên xe chạy đi, Hạ Tá mới dám đi tới chỗ Hòa Âm mới bị bắt, và cúi người xuống nhặt cái điện thoại của Hòa Âm nằm dưới đất lên, đặt lên tai thì nghe thấy một giọng nữ vang lên “sorry, the number you have dialed is not answer, please…..”

Hạ Tá khẽ nhếch mép cười, bấm gửi một tin nhắn, “Anh hai, em đã về nhà an toàn, anh hãy yên tâm”.

“Tuy rằng bọn mày chỉ nhận tiền và làm việc, nhưng tao vẫn muốn gϊếŧ từng người một, gϊếŧ hết tất cả a…..”.



Tống Uyển Nhu mới nhận được một cuộc điện thoại, gương mặt lập tức trở nên vui vẻ, cuộc điện thoại đó là báo cho Tống Uyển Nhu biết là đã bắt được Hòa Âm, hiện tại bọn hắn đã đem Hòa Âm tới một kho hàng bỏ hoang ở vùng ngoại thành, và muốn bọn hắn làm cái gì.

Tống Uyển Nhu càng thêm khoái trá, “Ha ha, Quý Hòa Âm, mày không phải là Quý đại tiểu thư sao? Thế nào, rốt cuộc hiện tại mày cũng nằm trong tay tao, nếu như ngày đó mày không biến mất ở Kim Sa Loan, thì tao đâu có biến thành bộ dạng như bây giờ!”

Hạ Tá yên lặng mà đứng phía sau lưng Tống Uyển Nhu, một tay nhanh chóng đoạt lấy di động của cô ta, tay còn lại bóp chặt lấy cổ của cô ta, “Thật là ghê tởm!”

“A a a!!! Ngươi là ai? Mau thả ta ra!” Toàn thân Tống Uyển Nhu bị khí lạnh thấu xương xâm nhập, cảm thấy sợ hãi muốn giãy giụa tránh thoát khỏi sự khống chế của người phía sau.

Tuy rằng Hạ Tá chưa hiểu rõ về Hòa Âm, nhưng từ tâm lý biếи ŧɦái của hắn khi nghe thấy người khác nói xấu về Hòa Âm, hắn cảm thấy rất khó chịu, rất ngứa tay a, rất muốn xử lý cô ta ngay lập tức a!.

“Hòa Âm là do cô bắt đi, bây giờ cô ấy đang ở đâu?” Bàn tay đang bóp lấy cổ của Tống Uyển Nhu bỗng xiết chặt thêm, Tống Uyển Nhu sợ hãi mà không dám tiếp tục nhúc nhích.

Hạ Tá dáng người cao gầy hoàn che khuất Tống Uyển Nhu, cùng với giọng nói tiếng Trung chưa chuẩn của hắn, Tống Uyển Nhu liền có thể suy đoán được, hắn chính là cái tên sát nhân biếи ŧɦái đã gây ra vụ án trong trường học, Tống Uyển Nhu cố gắng áp chế sự sợ hãi và bình tĩnh lại, “Anh cũng muốn Quý Hòa Âm sao? Tôi biết cô ta đang ở đâu, tôi sẽ dẫn anh đi, cầu xin anh đừng gϊếŧ tôi…..”

Con ngươi Hạ Tá xoay mấy vòng, dường như cảm giác được ý tứ trong lời nói của Tống Uyển Nhu, “Tôi đương nhiên là muốn có được cô ấy, bây giờ cô lập tức dẫn tôi đi tới đó, nhanh lên!” Tống Uyển Nhu theo Hạ Tá lên xe, trong lòng cô ta cảm thấy rất vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙, Hòa Âm bị tên sát nhân biếи ŧɦái này để ý, nhất định sẽ không có kết cục gì tốt đẹp, nói không chừng sẽ còn thê thảm hơn cả Tiết Giai Giai, nghĩ tới chuyện Quý Hòa Âm bị tên sát nhân biếи ŧɦái này tra tấn đến mức sống không bằng chết, thì trong lòng cô ta cảm thấy rất hưng phấn.

Hạ Tá liếc xéo Tống Uyển Nhu một cái, thầm cười nhạo cô ta một cái, hừ, không tự biết đi tìm hiểu nguyên nhân vì sao mình lại xảy ra chuyện như vậy, chỉ biết ngồi đó mà đem mọi lỗi lầm đổ lên trên người của người khác, loại người này thật là ghê tởm!.

Xe chạy tới ngoại thành rồi chạy tới một kho hàng bị bỏ hoang, ba tên lính đánh thuê đứng ẩn nấp ở một nơi nào đó, sau đó từ cổng đi ra một người da đen, bộ dáng cao lớn, mặc trên người bộ đồ tác chiến bó sát, vẻ mặt hung ác, đi tới trước mặt hai người, nhìn chằm chằm vào Hạ Tá, “Tống tiểu thư, tôi nhớ không lầm thì không có thêm người này!”

Tống Uyển Nhu nhìn bộ dạng hung thần ác sát của tên lính đánh thuê kia, thì toàn thân hơi run rẩy một chút, gắt gao nắm chặt hai tay lại, mở miệng nói, “Không sao, hắn cùng phe với tôi”

Hạ Tá nhẹ nhàng vuốt vuốt ve ngón trỏ của tay phải, ánh mắt của tên kia làm hắn cảm bản thân bị mạo phạm, đôi mắt lập tức trở nên âm trầm bên trong không chứa một tia cảm xúc mà nhìn tên kia.

Tên da đen kia mày gắt gao nhíu chặt lại, “Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì bọn ta sẽ không chịu trách nhiệm!”

Tống Uyển Nhu oán hận mà trừng mắt nhìn tên kia một cái, bọn ngoại quốc các ngươi đúng là có lòng tham không đáy, cầm của cô không biết bao nhiêu tiền, bây giờ lại nói không chịu trách nhiệm!.

“Mau mang chúng ta đi tới chỗ của vị nữ sinh kia!” Hạ Tá híp mắt lại nhìn chằm chằm vào tên da đen kia, âm thầm đem vị trí của những tên còn lại ghi nhớ vào trong đầu.

Sắc trời dần dần tối xuống, không gian trong kho hàng cũ nát càng trở nên quỷ dị, Tống Uyển Nhu có chút sợ hãi mà hơi run, tên da đen dẫn đường phía trước nghiêng đầu cười nhạo một tiếng, điều này làm cho Tống Uyển Nhu cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng cái gì cũng không dám nói.

Bên trong kho hàng chỉ được thấp sáng bởi một ánh đèn nho nhỏ, chỉ đủ để chiếu sáng một không gian nhỏ, đi thẳng về phía trước một chút, có một cái phòng nho nhỏ, cửa phòng đã bị khóa lại, tên da đen lấy chìa khóa trong túi quần ra mở khóa

“Nữ sinh kia còn chưa có tỉnh lại đâu”

Tống Uyển Nhu gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang mở khóa của tên da đen kia, toàn thân vì kích động mà run rẩy, một chút nữa thôi là cô có thể thấy bộ dáng chật vật thê thảm của Quý Hòa Âm.

Khóa cửa vừa mới được mở ra, Hạ Tá liền lấy tốc độ cực nhanh đứng phía sau lưng tên da đen kia, nhanh chóng dùng dao phẫu thuật đã được giấu trong tay áo từ trước, thật nhanh tay mà cắt đứt động mạch cổ của tên da đen.

Tên da đen kia tuy cũng nhanh ra tay đỡ, nhưng cũng không kịp với tốc độ của Hạ Tá, động mạch cổ của hắn đã bị Hạ Tá cắt đứt, tên da đen kia nhanh chóng lùi lại đưa tay che chắn lại vết thương.

Hạ Tá liên tục chuyển thân né tránh, hắn biết hắn đã cắt trúng động mạch cổ của tên da đen kia, với tốc độ phun máu như thế này, thì chưa tới một phút nữa tên đó sẽ chết vì mất máu.

Tống Uyển Nhu bị dọa sợ ngây người, gắt gao che miệng lại, hoảng sợ đến mức không thể phát ra tiếng nào.

Tiếng cơ thể rớt mạnh xuống đất, Hạ Tá từ trong bóng đêm đi ra, gương mặt trắng nõn của người phương Tây, cùng với những giọt máu dính trên đó, nhìn hắn thật sự giống như một con quỷ hút máu người.

Tống Uyển Nhu thật sự cảm thấy rất sợ hãi, cùng với mùi máu tươi từ trên người Hạ Tá phát ra ập vào trong mũi, làm cô ta sợ hãi muốn kêu to.

“Hừ, nếu tôi là cô sẽ không phát ra tiếng…..” Hạ Tá chỉ nhẹ nhàng nói, nhưng vẫn làm cho Tống Uyển Nhu sợ hãi muốn động cũng dám động, sắc mặt tái nhợt mà đứng yên tại chỗ.

“Như vậy mới được” Hạ Tá lưu loát mà đem Tống Uyển Nhu trói lại, dùng một cái khăn nhét vô miệng cô ta.

“Bây giờ, tôi sẽ đi xử lý mấy tên còn lại, cô hãy ngoan ngoãn mà ở lại đây, đừng có nghĩ tới chuyện gì khác, nếu không tôi sẽ làm cái gì đáng sợ với cô, tôi cũng không biết được…..” Hạ Tá xoa xoa dao phẫu thuật ở trong tay, biểu tình nhàn nhạt, khóe miệng hơi nhếch, như là đang nghĩ tới chuyện thú vị gì đó.

Nhìn Hạ Tá như vậy, toàn thân Tống Uyển Nhu đều toát ra mồ hôi lạnh, sợ hãi mà gật gật đầu ý bảo sẽ không chạy loạn.